Bắc Tống Phong Lưu

Chương 23 : Cháu muốn gặp phu nhân

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


"Đổ mồ hôi! Có cần khoa trương như vậy không?"



Về việc này, Lý Kỳ còn thực không biết. Tuy nhiên hắn lại rất tò mò. Vị Tào đại nương này sao phải quan tâm tới Túy Tiên Cư như vậy. Liền hứng thú hỏi: - Vậy thím hy vọng là bán hay không bán?



Tào đại nương thở dài, đáp: - Không dối gạt gì cậu, tôi đã ở chỗ này làm nhiều năm rồi. Trước kia, lúc Túy Tiên Cư ăn nên làm ra, tôi cũng theo đó dính chút quang. Nhưng hai năm gần đây, việc buôn bán của Túy Tiên Cư càng ngày càng xuống dốc. Ài, nếu có thể không bán thì tốt. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Cậu thấy có đúng không?



Vị Tào đại nương này thật biết vòng vo. Nhưng qua đó, Lý Kỳ cũng hiểu một chuyện. Những quán nhỏ như bọn họ, còn không phải nhờ những quán lớn kia hấp dẫn khách hàng. Còn bọn họ đi theo sau ăn chút canh. Hiện tại Túy Tiên Cư đã đóng cửa. Bọn họ tự nhiên hy vọng Phỉ Thúy Hiên có thể mua cái điếm này. Với tình hình phát triển của Phỉ Thúy Hiên, nơi này vế sau chắc chắn sẽ đông như trảy hội. Mà bọn họ tự nhiên cũng nước lên thuyền lên. Nghĩ tới đây, hắn cười nói: - Vậy thím vẫn hy vọng là bán.



Tào đại nương xấu hổ gật đầu, lại hỏi: - Có đúng là đông gia của cậu chuẩn bị bán điếm cho Phỉ Thúy Hiên?



Lý Kỳ vừa định trả lời, thì nhìn thấy hai chú cháu Ngô Phúc Vinh ở phía xa xa, chính đang vội vàng đi tới bên này. Hắn liền đứng dậy, hô: - Ngô đại thúc, Lục Tử, ở đây.



Sau khi hai chú cháu yên ổn chỗ ngồi, Lý Kỳ cười hỏi: - Hai người ăn sáng chưa. Nếu chưa thì cùng một chỗ ăn luôn. Bánh bao nơi này làm không tồi.



- Tiểu đệ đã ăn rồi. Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp.



- Lão hủ cũng đã ăn rồi. Ngô Phúc Vinh phất tay, hiện tại ông ta nào có tâm trạng để ăn. Vội vàng hướng Lý Kỳ, hỏi: - Tiểu huynh đệ, vừa này Lục Tử nói cho ta biết, cậu



Nói một nửa, Ngô Phúc Vinh bỗng nhìn sang Tào đại nương đang vảnh tai lắng nghe, nói:



- Tào đại nương, ngươi không đi chào hỏi khách khứa, đứng ở đây làm gì?
Một lát sau, Ngô Phúc Vinh thở dài, nói: - Được rồi, ta đáp ứng cậu. Cậu tính toán khi nào thì đi? Hiện tại chỉ cần có một chút cơ hội, ông ta cũng không muốn bỏ qua.



- Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là luôn bây giờ. Lý Kỳ mỉm cười đáp.



Ngô Phúc Vinh trầm mặc một lát, nói: - Ừ, hiện tại ta đẫn cậu đi! Ông ta cũng muốn sớm giải quyết xong cọc tâm sự này.



- Vậy thì làm phiền đại thúc. Lý Kỳ uống nốt ngụm canh, đứng lên, ném vài tiền đồng cho Tào đại nương, cười ha hả nói: - Nếu thím muốn buôn bán hưng vượng, thì cháu có thể bày cho thím một chiêu.



Buôn bán hưng vượng? Ánh mắt Tào đại nương lóe lên, hỏi: - Chiêu gì?



- Rất đơn giản, thím đợi năm ngày. Đến lúc đó thím chỉ cần đặt thêm vài cái bàn lớn, chuẩn bị thêm nước trà. Đảm bảo thím sẽ kiếm được gấp đôi hiện tại. Lý Kỳ nói xong, cười ha ha. Cũng không đợi Tào đại nương trả lời, liền cùng hai chú cháu Ngô Phúc Vinh rời đi.



- Đợi năm ngày? Hôm đó là ngày gì vậy?



Tào đại nương gãi đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhìn bóng lưng Lý Kỳ dần dần xa.



Lý Kỳ đi theo Ngô Phúc Vinh qua mấy ngã tư. Rất xa nhìn thấy một đại trạch lớn. Đại trạch này có tường cao ba thước, dày một mét. Hai con sư tử bằng đá nặng trịch dựng trước cửa. Cửa chính quét sơn màu đỏ chính đang đóng chặt. Trên cửa là một tấm biển cực lớn có ghi "Tần phủ".



Lý Kỳ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đại trạch này, khẽ thở dài một tiếng. Trong mắt hắn, đại trạch này như một cái nhà giam chỉ có thời gian mới phá hủy được.