Bắc Tống Phong Lưu

Chương 244 : Người quen

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ cười đáp:



- Nếu điện hạ vì món ngon mà tới, thì tới đúng chỗ rồi. Hôm nay thảo dân chuẩn bị hơn năm mươi món ngon, tuyệt đối khiến các vị lưu luyến quên về.



- Hơn năm mươi món?



Triệu Giai kinh hô một tiếng, lập tức buồn bực nói:



- Vì sao Lý huynh không nói với ta sớm. Buổi trưa ta lại ăn no mất rồi.



Đồ mồ hôi! Như vậy cũng trách ta?



Lý Kỳ vừa hé miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Vô ý thức quay đầu nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy Vương Tường, Thái Kinh cầm đấm một đám đại thần đang vội vội vàng vàng chạy tới trước cửa chính.



- Xảy ra chuyện lớn gì vậy?



Lý Kỳ mờ mịt nhìn bọn họ.



Lại nghe thấy một tràng tiếng phần phật, tất cả các đại thần chợt quỳ hết xuống, đồng thanh hô to:



- Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Lẽ nào vong quốc quân Tống Huy Tông cũng tới?



Lý Kỳ kiễng mũi chân nhìn ra hướng cửa. Chỉ thấy một đoàn người đi tới. Khi hắn nhìn thấy rõ ràng người đi đầu mặc long bào sáng rực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Ông trời, sao lại là y.



Triệu Giai cũng phản ứng, liền vội vàng chạy tới.



Cao nha nội cũng đang chuẩn bị đi qua, chợt cảm giác bên cạnh thiếu một người. Quay đầu nhìn, Lý Kỳ vừa mới đứng ở đây, bỗng biến mất không thấy tung tích.



Triệu Uẩn chính là Vận Vương Triệu Giai? Đại quan nhân chính là Tống Huy Tông?



Triệu Giai thì thôi, nhưng không phải Hoàng đế đều ở trong cung đó sao? Như thế nào còn chạy tới quán ăn dùng cơm? Điều này cũng thật quá con mẹ nó vớ vẩn.



Lý Kỳ bước nhanh tới phòng bếp, cau mày, cảm giác đầu óc hơi choáng váng.




Thái Dũng cũng vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.



Đúng lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm gà trống vang lên.



- Hoàng thượng giá lâm.



Mọi người đều quỳ xuống, cùng hô:



- Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Chỉ thấy Tống Huy Tông cầm đầu một đám người đi tới bên này. Đi bên cạnh y chính là Thái Kinh và một nam tử trung niên. Mặt khác còn có Triệu Giai và một vị công tử sấp xỉ tuổi y. Còn Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Thái Thao thì đi cách phía sau một điểm. Còn Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng thì không thấy bóng dáng.



Lý Kỳ nghiêng đầu, nhìn về bên kia. Không biết là trùng hợp hay là cố ý, mục quang của Tống Huy Tông cũng vừa vặn nhìn về phía hắn.



Dm, chẳng lẽ tên hôn quan này còn nhớ thương mình.



Lý Kỳ vội vàng cúi thấp đầu xuống. Hắn thực không biết, ở thời này, nếu dám nhìn thẳng vào Hoàng đế lão nhân gia, liệu có tính là phạm pháp không.



Lại nghe Tống Huy Tông thản nhiên nói:



- Tất cả đứng lên đi.



Mọi người đồng thời đứng dậy.



- Mời bệ hạ ngồi.



Thái Kinh cúi đầu, vươn tay.



Tống Huy Tông nắm lấy tay của Thái Kinh, cười nói:



- Ái khanh cũng ngồi chung với trẫm.



Nói xong, y liền kéo Thái Kinh tới ba cái bàn tròn đặt trên bậc thang kia. Thái Kinh vẻ mặt cảm động, lộ nụ cười đắc ý. Mà mấy người Vương Phủ ở đằng sau thì lộ vẻ hâm mộ.