Bắc Tống Phong Lưu

Chương 281 : Triệu Giai lôi kéo

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Dựng mấy cái bếp đơn giản ngay tại chỗ. Ba bốn người vây ngồi vây quang đống lửa, nướng gà rừng, nai rừng để ăn.



Phiêu hương mười dặm.



Ở bên cạnh Triệu Giai, đám người Hồng Thiên Cửu khá câu nệ. Cho nên bọn họ rất ăn ý ngồi chỗ khác, lưu lại hai người Lý Kỳ và Triệu Giai.



Triệu Giai uống một ngụm rượn ngon mà Cao nha nội mang theo, lắc đầu nói:



- Lý huynh, ta thấy ta càng ngày càng không nhìn thấu ngươi.



Ngươi ấy à, có bao giờ nhìn thấu ta đâu.



Lý Kỳ cười ha hả:



- Sao Triệu huynh lại nói như vậy? Ta vốn là người rất đơn thuần, tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, vừa nhìn là biết mà.



Triệu Giai cười ha hả, học theo khẩu khí của Lý Kỳ:



- Hiện tại thì coi như hiểu.



Y vừa nói xong, hai người liền cười to.



Cười một lúc, Triệu Giai bỗng nghiêm mặt nói:



- Lý huynh, tài trí hơn người của Lý huynh, phải làm một đầu bếp nho nhỏ cho Túy Tiên Cư, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao? Đương nhiên tài nấu nướng của Lý huynh không cần phải bàn, nhưng ta vẫn thấy có chút đại tài tiểu dụng.



Y đang lung lạc mình?



Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả:



- Chẳng lẽ Triệu huynh muốn nâng đỡ tại hạ?



- Không sai, ta chính có ý đó.



Triệu Giai gật đầu:



- Ta đang đảm nhiệm chức Hoàng Thành Tư. Nếu Lý huynh không chê, ta có thể giúp Lý huynh tìm một chức quan. Dù chức vị không cao lắm, nhưng vẫn tốt hơn làm đầu bếp nhiều. Hơn nữa Vương tương cũng không tới tìm huynh làm phiền. Chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện.



Lý Kỳ thấy y không giống nói đùa, trong lòng âm thầm cân nhắc. Mặc dù hắn rất có hảo cảm với Triệu Giai, nhưng từ bữa tiệc tròn tuổi, hắn nhìn ra giữa Triệu Giai và Thái Tử có khúc mắc. Hai người bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lý Kỳ không rõ ràng lắm. Nhưng hắn biết, cuối cùng vẫn là Thái tử lên ngôi. Nói cách khác, Triệu Giai chỉ là một kẻ thất bại. Hơn nữa quan hệ giữa Triệu Giai và Vương Phủ có vẻ cũng không đơn giản. Mà hắn cũng biết, chẳng bao lâu nữa Vương Phủ sẽ thất thế.



Tất cả nguyên nhân này, đã khiến Lý Kỳ không dám chọn bên nào. Càng không dám gia nhập trận doanh của Triệu Giai. Nhưng về mặt cảm tình, hắn lại không hy vọng Triệu Giai thua, muốn giúp y một tay. Thật đúng là khó xử.



Tuy nhiên cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm tính. Lý Kỳ không dám cầm cái mạng của mình làm trò đùa. Cứ xem tình hình thế nào rồi nói sau.
Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười:



- Triệu huynh, tại hạ chỉ là một đầu bếp mà thôi. Huynh tùy tiện đã nói ra một vị hoàng thân quốc thích, làm sao tại hạ không khẩn trương được.



Suy nghĩ đã sớm bay tới trên người Triệu Tinh Yến. Nếu nàng là hậu duệ của Triệu Khuông Dận, lại tận lực khuyên nhủ ta tiến vào quan trường, rốt cuộc là nàng ta có ý gì? Mịa, sao mình luôn chọc vào những người như vậy nhỉ? Còn để mình sống yên ổn không.



Triệu Giai bất mãn nhìn hắn một cái:



- Lời này của Lý huynh rất không ổn. Cái gì mà tùy tiện liền nói ra một vị hoàng thân quốc thích.



- Thực xin lỗi, trình độ văn hóa có hạn, mong Triệu huynh đừng trách.



Lý Kỳ ngượng ngùng nói.



Triệu Giai thấy Lý Kỳ nói chẳng đâu vào đâu, cười khổ lắc đầu:



- Lý huynh yên tâm, biểu muội chính là một người biết tri thức hiểu lễ nghĩa. Nếu Lý huynh không làm chuyện gì quá phận, nàng sẽ không so đo với Lý huynh.



Chính vì ta làm rất nhiều chuyện quá phận, nên ta mới sợ a.



Lý Kỳ chột dạ:



- Chỉ hy vọng như thế.



Triệu Giai lại lắc đầu, quay về chính đề, hỏi:



- Tốt lắm, tạm thời không nói tới việc đó, chuyện vừa rồi Lý huynh nghĩ thế nào?



- À, à, chuyện đó ấy à.



Hiện tại dòng suy nghĩ của Lý Kỳ rất loạn, càng không dám đáp ứng linh tinh, lâp lờ đáp:



- Triệu huynh, ta cảm thấy ta còn trẻ, làm việc cũng còn lỗ mạng. Rất nhiều quy củ ta đều không hiểu. hơn nữa hiện tại Túy Tiên Cư đang có một cục diện rối rắm cần ta xử lý. Hay thế này vậy, chờ ta giải quyết xong những việc kia, lại cẩn thận suy nghĩ, Triệu huynh thấy thế nào?



Triệu Giai cũng không nóng lòng nhất thời, gật đầu:



- Điều này cũng đúng. Vậy được rồi, chờ Lý huynh qua giai đoạn bận rộn này, chúng ta lại từ từ nói chuyện.



Nói chuyện? Xin nhờ, không cần đâu.



Lý Kỳ buồn bực. Yến Phúc Tông Cơ? Hài, cô định dấu ta tới bao giờ nữa.