Bắc Tống Phong Lưu

Chương 289 : Đàm phán (p1)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Đợi cả buổi,rốt cuộc Tần phu nhân cũng trở về.



- Phu nhân có gặp được Thất Nương không?



Lý Kỳ vội vàng đi lên đón chào,lo lắng hỏi.



Tần phu nhân lắc đầu,thở dài đáp:



- Không thể tưởng được,ngay cả ta cũng không được phép gặp Thất Nương.Ta thấy lần này Bạch thúc phụ giận thật.



- Mịa,lão đấy muốn đuổi tận giết tuyệt à!



Lý Kỳ đằng đằng sát khí mắng.



Tần phu nhân lườm hắn một cái,nói:



- Tuy nhiên may mà ta có quen vài hạ nhân của Bạch phủ.Ta đã nhờ bọn họ hỗ trợ truyền lời cho Thất Nương.Còn Thất Nương có nhận được hay không,,ta cũng không dám cam đoan.



Lý Kỳ thở dài:



- Bất kể thế nào,tại hạ vẫn cảm ơn phu nhân.



- Cảm ơn thì không cần.Thực ra ta đã sớm nói với ngươi.Mặc dù Bạch thúc phụ rất sủng ái Thất Nương,nhưng với những chuyện như vậy,ông ấy còn cố chấp hơn cả cha ta.Nhưng người lại không nghe lời cơ,còn muốn chuyện bé xé ra to.Hiện tại lại nhờ ta tới hỗ trợ.Lúc trước không phải ngươi nói đã có biện pháp đó sao,vậy ngươi mang ra sử dụng đi.



Tần phu nhân tức giận nói.



Lý Kỳ hừ một tiếng:



- Phu nhân,người cũng không phải không biết,hiện tại đến cửa ta còn không thể ra,làm sao nói chuyện với Bạch thúc thúc được.



- Vì sao ngươi không thể rời cửa? Chẳng lẽ Bạch thúc thúc cũng giam lỏng ngươi?



Tần phu nhân ngạc nhiên hỏi.



Lý Kỳ than nhẹ một tiếng,buồn bực đáp:



- Còn không phải muốn trốn tránh Thái viên ngoại sao.Lúc đầu ta đâu nghĩ tới mọi việc đều xảy ra cùng một lúc.



- Chỉ biết lấy cớ.



Tần phu nhân trừng mắt nhìn hắn:



- Thái viên ngoại tìm ngươi,đơn giản là muốn chúng ta mua số thịt kia.Nếu như ngươi không muốn mua thì cứ nói thẳng với y là được.Còn nếu đã tính toán mua,thì vì sao ngươi còn trốn tránh y.Đây không phải là tự rước phiền não còn gì?



- Gặp thì vẫn gặp.
Nhiều ngày không thấy,Thái viên ngoại có vẻ già đi nhiều.Lý Kỳ vội đứng dậy nghênh đón:



- Thái viên ngoại đại giá quang lâm,Lý Kỳ có lỗi vì từ xa tiếp đón.



Thái Mẫn Đức cũng hướng Lý Kỳ thi lễ:



- Là Thái mỗ không mời mà tới.Mong Lý công tử thứ lỗi mới đúng.



Ngữ khí rất là cung kính.



Lý Kỳ nhìn một màn này,lại nghĩ tới cái cảnh lần đầu tiên mình và y gặp nhau,khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm.Thế giới này đúng thật là công bằng a.Vươn tay nói:



- Mời viên ngoại ngồi.



Hai người ngồi xuống,Lý Kỳ uống một ngụm trà,mỉm cười hỏi:



- Đã muộn như vậy rồi,không biết viên ngoại tới có việc gì?



Hiện tại Thái Mẫn Đức đâu còn tâm tư chơi trò loanh quanh với Lý Kỳ,gọn gàng dứt khoát nói:



- Hôm nay Thái mỗ tới là muốn cùng công tử làm khoản sinh ý.



- À,sinh ý gì?



Lý Kỳ thản nhiên hỏi.



- Ta muốn bán thịt lợn cho công tử.



Thái Mẫn Đức đáp.



Dù bọn họ cũng lũng đoạn cả thịt dê,nhưng dù sao thịt dê là loại thịt được người của Bắc Tống hoan nghênh nhất.Hơn nữa nguồn cung cũng không nhiều.Chỉ cần đến lúc đó y lại giảm giá thịt dê một ít,không lo không bán hết.Huống hồ thịt dê vốn thuộc về loại thịt cao cấp,cho nên bánh Hambuger và vịt quay không ảnh hưởng nhiều tới thịt dê.Còn đối với thịt lợn,thì chính là một đòn mang tính hủy diệt.



- Viên ngoại lại nói đùa với tại hạ rồi.



Lý Kỳ cười ha hả:



- Lúc trước Thái viên ngoại để cho Túy Tiên Cư của chúng tôi ngay cả miếng thịt vụn cũng không có mà bán.Hiện tại vì sao lại muốn bán thịt cho chúng tôi.Tại hạ nhát gan lắm,viên ngoại đừng dọa tại hạ.



Thái Mẫn Đức sao không nghe ra Lý Kỳ đang trào phúng mình,nhưng hiện tại y cũng chỉ có thể nén giận,cười khổ:



- Lúc trước là Thái mỗ không biết tự lượng sức mình,muốn đấu với công tử.Giờ này Thái mỗ rất hối hận,Thái mỗ thua khâm phục khẩu phục.Mong rằng công tử có thể mở một mặt lưới,không kể hiềm khích lúc trước,cứu Thái mỗ lần này.



Lão hồ ly co được duỗi được,đúng là bản sắc của kiêu hùng.