Bắc Tống Phong Lưu

Chương 297 : Thịt hộp (p2)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Bạch Thiển Dạ vừa nghe thấy lời này, lông mày dựng lên, hung hăng nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ thấy sắc mặt của Bạch Thiển Dạ, nhất thời phản ứng, hóa ra tên vương bát đản kia đang đào hố bẫy lão tử. Nhưng tố chất tâm lý của hắn mạnh hơn Mã Kiều nhiều lắm, ra vẻ kinh ngạc hỏi:



- Mã Kiều, có phải ngươi nhớ lầm hay không, ta và ngươi đi tới đó cùng nhau khi nào vậy?



Mã Kiều cười mờ ám:



- Lý sư phó đúng là quý nhân hay quên việc, chắc là đã quên rồi.



- Có lẽ vậy.



Lý Kỳ gật đầu, lại nói:



- Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, ta và ngươi tới kỹ viện nào?



Mã Kiều thoáng cái choáng váng. Về vấn đề này y thật đúng là không biết. Ngay cả kỹ viện Dương Châu y còn chưa chắc nói được tên nhà nào, huống chi là kỹ viện của Biện Kinh.



Lý Kỳ mỉm cười, hướng Lỗ Mỹ Mỹ nói:



- Lỗ nương tử, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Những nam nhân không thành thực thì chớ phó thác chung thân.



Nói xong, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ:



- Vể điểm này, cô có thể lĩnh giáo Thất Nương.



Bạch Thiển Dạ ngẩn ra, lập tức phản ứng, mặt đỏ bừng, kiều mỵ trừng Lý Kỳ một cái. Nàng cũng nhìn ra Mã Kiều đang cố ý chỉnh Lý Kỳ, nên mím môi cười.



Dù Lỗ Mỹ Mỹ là một người thẳng tính, nhưng cũng không ngu. Cũng không muốn nghe hai người này nỏi nhảm hết bài này tới bài khác, gật đầu:



- Sư huynh, huynh nhận lấy số bạc kia đi.



Mã Kiều không yên nhìn nàng:



- Sư muội, muội tin huynh chứ?



Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, nghiêm mặt nói:



- Ta tin tưởng sư huynh sẽ không tói những địa phương đó.



- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là sư muội hiểu ta nhất.



Mã Kiều âm thầm thở phào, cầm bạc quơ quơ trước mặt Lý Kỳ, cười hắc hắc:



- Đa tạ.



Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, nghiêm mặt nói:



- Lỗ nương tử, cô tìm ta có việc gì không?



Lỗ Mỹ Mỹ nao nao, vội chắp tay đáp:



- Lý sư phó, nhóm thịt đầu tiên đã làm xong, các sư phó trong bếp bảo ngài qua đó xem.



- Thịt gì?



Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.



Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên:



- Muội tới đó nhìn là biết.



Bốn người vừa tới cửa phòng bếp, một mùi thơm nồng đậm ùa vào mũi.



- Oa, thơm quá.




- Nói xin lỗi dễ vậy sao, buổi tối gia pháp hầu hạ.



- Gia pháp gì?



Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên.



Khóe miệng Lý Kỳ nở nụ cười dâm đãng:



- Buổi tối khắc biết.



Bạch Thiển Dạ thấy biểu lộ này của hắn, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, không dám tiếp tục đề tài này nữa, vội hỏi:



- Vậy huynh đã nghĩ ra người trung gian chưa?



Lý Kỳ lắc đầu:



- Để ta nghĩ kỹ đã rồi mới đưa ra quyết định.



Bạch Thiển Dạ vụng trộm nhìn hắn, nhỏ giọng nói:



- Nếu không huynh tới tìm cha muội hỗ trợ.



Hỗ trợ? Là mình chiếu cố giúp ông ta mới đúng. Lý Kỳ sao không biết nàng đang nghĩ gì, cười giảo hoạt:



- Làm sao? Muốn huynh lập công trước mặt nhạc phụ à?



Bạch Thiển Dạ chớp chớp mắt to, không trả lời, coi như chấp nhận.



Lý Kỳ nhíu mày lại, nói:



- Để huynh xem xét đã, rồi hẵng bàn.



Bạch Thiển Dạ biết Lý Kỳ khẳng định có tính toán của hắn, cho nên cũng không cưỡng cầu. Xem ra nữ nhân hướng ngoại không phải là giả.



Lý Kỳ được Bạch Thiển Dạ chỉ điểm, tâm tình rất tốt. Dặn dò đám đầu bếp kia vài câu, sau đó liền dẫn Bạch Thiển Dạ rời đi. Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều thì ở lại bếp hỗ trợ.



Hai người vừa đi ra phòng bếp, thì có một nữ tỳ đi tới, hướng Lý Kỳ thi lễ một cái, nói:



- Lý sư phó, Ngô chưởng quầy tới, đang ở tiền viện.



Có lầm hay không, thanh tịnh một ngày cũng không được à?



Lý Kỳ gật đầu:



- Ừ, ta biết rồi.



Bạch Thiển Dạ vừa nghe Ngô Phúc Vinh tới, lập tức hiểu ra, vội nói:



- Lý đại ca, huynh mau đi thôi. Cả ngày hôm nay huynh không tới Túy Tiên Cư, chắc Ngô thúc và phu nhân đang lo lắng cho huynh.



- Ta cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ còn sợ bị người xấu bắt cóc.



Lý Kỳ buồn bực:



- Muội đi cùng không?



Bạch Thiển Dạ ngượng ngùng lắc đầu:



- Hai người nói chuyện chính sự, muội không đi.



Lý Kỳ biết cô gái nhỏ đang thẹn thùng, cho nên cũng không miễn cưỡng:



- Ừ, vậy muội về phòng nghỉ ngơi trước đi, huynh đi một lát sẽ quay trở lại.