Bắc Tống Phong Lưu

Chương 3 : Người say (3)

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


Lão chưởng quầy thấy hắn đường đường một người nam nhân lại khóc như vậy, hơn nữa khóc rất thê lương, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Nhưng thấy hắn khá đáng thương, không khỏi nghĩ tới tình hình hiện tại của Túy Tiên Các. Trong lòng bỗng có một cảm giác đồng bệnh tương liên, thở dài, nhẹ giọng nói:



- Tiểu huynh đệ, cậu khoan hãy khóc. Nếu cậu không chê tiểu điếm đơn sơ, thì có thể ở đây tạm mấy ngày. Về sau lại chậm rãi tính.



Lý Kỳ nghe thấy vậy, ngừng khóc, trong lòng rất cảm động. Ở thời của hắn, cho dù có người say chết trên đường, cũng không có ai ngó tới. Kinh ngạc ngước nhìn lão nhân, hỏi:



- Đại thúc, sao ngài lại tốt với tôi như vậy?



Lão chưởng quầy mỉm cười, nói:



- Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, vào đi thôi.



Lúc này, Lục Tử chính đang mệt mỏi nằm bò xuống bàn. Bỗng nhìn thấy lão chưởng quầy và người say kia cùng nhau đi vào, liền đứng, há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:



- Chú, chú dẫn hắn vào đây làm gì?



Lão chưởng quầy trừng mắt nhìn Lục Tử một cái, nói:



- Vị này chính là Lý Kỳ, Lý công tử. Cháu mau dẫn Lý công tử tới phía sau sắp xếp chỗ ở đi. Rồi đưa bộ quần áo mới. Ta đi xuống phòng bếp bảo Chu sư phó chuẩn bị chút thức ăn.



Lý Kỳ nhìn về phía Lục Tử, cười xin lỗi:



- Làm phiền rồi.



“Còn công tử? Như ngươi mà là công tử, thì ta đây chẳng phải là vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích rồi.”



Lục Tử bĩu môi, tức giận nói:



- Lý-công-tử, đi thôi!



Lục Tử dẫn theo Lý Kỳ tới sân sau của Túy Tiên Các. Sân này không lớn không nhỏ, tổng cộng có bảy tám gian phòng. Tuy nhiên lại rất đơn sơ. Xem ra nơi này trước là nơi ở của tiểu nhị và người sai vặt.
Hiện tại Lý Kỳ rất đói, nên cũng không khách sáo nữa, liền cầm đũa bỏ một miếng cơm lớn vào miệng. Sau đó gắp ăn vài miếng măng. Vừa nhai mấy cái, lông mày liền nhíu lại.



“Má ơi! Khó ăn thế!”



Lý Kỳ sinh ra trong một gia đình có truyền thống nấu ăn. Cho nên từ bé đến lớn còn chưa từng nếm qua một món khó ăn như vậy. Nếu không phải Chu sư phó là có ý tốt, thì hắn đã sớm phun ra rồi. Chỉ đành phải cúi đầu, nhắm chặt mắt, gắp từng miếng cơm bỏ vào mồm. So với ba món ăn kia, bát cơm trắng này quả thực như sơn con mẹ nó trân hải vị!



Chu sư phó thấy Lý Kỳ ăn hết cơm mà không ăn thức ăn, liền hiếu kỳ hỏi:



- Sao? Tiểu huynh đệ, mấy món này không hợp khẩu vị của cậu à?



- Khái, khái!



Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó. Lý Kỳ mãnh kinh, nhất thời ho sặc sụa.



- Cậu cứ ăn từ từ, có ai tranh ăn với cậu đâu. Lục Tử, nhanh rót một chén trà cho Lý công tử.



Ngô Phúc Vinh phân phó cho Ngô Tiểu Lục đang một bên cười trộm.



Lý Kỳ uống một ngụm trà mới thấy đỡ hơn, đỏ mặt, hướng Chu sư phó nói:



- Chu sư phó cứ nói đùa. Vãn bối có thể được ăn món ăn do đích thân ngài nấu, chính là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là hiện tại vãn bối rất đói, cho nên muốn ăn no cơm trước, sau đó thì cẩn thận nhấm nháp tài nấu nướng của Chu sư phó.



“Đứa nhỏ này đúng là khéo mồm!”. Chu sư phó nhất thời mặt mày hớn hở:



- Ra là vậy. Như thế thì cậu cứ ăn cơm cho no bụng đi. Tuy nhiên cậu phải ăn hết số thức ăn này đấy nhé.



Lý Kỳ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, trong lòng không ngừng kêu khổ.



Ăn hết? Đây chẳng phải là muốn lấy mạng của mình sao?