Bắc Tống Phong Lưu
Chương 305 : Vua màn ảnh
Ngày đăng: 07:25 30/04/20
Lý Kỳ gật đầu, hướng Mã Kiều, nhỏ giọng hỏi:
- Người kia thế nào rồi?
- Đang hôn mê.
- Ta muốn hỏi chân của y đã gãy chưa?
- Đã gãy, cho dù thần tiên cũng không cứu được.
- Vậy là tốt rồi.
Khóe miệng Lý Kỳ giương lên, nói:
- Vậy ngươi mau dẫn người nọ tới.
Trong lòng tà ác nghĩ, ta cho ngươi thêm mồi lửa. Cho ngươi khiến việc này càng thêm ồn ào. Tốt nhất là ý đồ mưu sát Hoàng thượng. Tội danh này thật không nhỏ a.
Mã Kiều ừ một tiếng, xoay người đi ra đằng sau.
Lý Kỳ lại hướng Vương Tuyên Ân nói:
- Nha nội, ngài an tâm chút chớ vội, người của tại hạ đang dẫn ra.
Vương Tuyên Ân thấy biểu lộ nịnh nọt của Lý Kỳ, tưởng rằng hắn đã sợ, cười lạnh một tiếng, hất đầu nói:
- Ngươi đừng tưởng như vậy là xong. Hôm nay nếu ngươi không dập đầu trước mặt ta, ngươi đừng hòng đi ra cánh cửa này.
Lý Kỳ lộ vẻ khó khăn:
- Điều này…tại hạ sợ nha nội không có cơ hội để tại hạ nhận lầm.
Vương Tuyên Ân sững sờ, nhíu mày nhìn Lý Kỳ, trong lòng bỗng có một tia không yên bất an.
Một lát sau, chi rnghe thấy một tiếng kêu gào thê thảm:
- Nha nội, nha nội, cứu…cứu tiểu nhân với, đừng kéo, đau chết mất.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy Mã Kiều kéo một quái vật đi tới. Từ đầu gối xuống dưới của quái vật này đã gãy thành hình chín mươi độ. Quả nhiên cho dù thần tiên xuống cũng không cứu được.
Vương Tuyên Ân ngây dại, há hốc miệng, nao nao, vội vàng đi tới:
- Tiểu Thanh, Tiểu Thanh.
Đám thủ hạ kia cũng vội vàng đi theo.
Mã Kiều thấy Vương Tuyên Ân lao tới, liền giao người cho y, đi đến bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Ta làm vậy được chưa, cũng không chảy một giọt máu nào.
Ngươi thật đúng là nhân từ.
Khóe miệng Lý Kỳ lộ nụ cười nhạt, thấp giọng nói:
- Ngươi cẩn thận chút, đợi tí nữa kẻ nào dám xông lên, ngươi cứ đánh thoải mái cho ta.
- Đây cũng là Hoàng thượng bày mưu đặt kế?
- Ngươi thật thông minh.
- Ta biết rồi.
- Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi không sao chứ?
Vương Tuyên Ân thấy bộ dạng này của Thi Thanh, cũng không dám đụng tới y, ngồi bên cạnh khẩn trương hỏi.
- Việc này mặc dù không phải là tiểu nhi làm chủ, nhưng cũng vì tiểu nhi quản giáo không nghiêm, mới xảy ra chuyện như vậy. Thỏi bạc này coi như là bồi thường cho các ngươi.
Một câu đơn giản, đã xí xóa hết mọi chuyện.
Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ phải ngậm hờn như vậy, chắp tay nói:
- Không dám, thực ra tiểu điếm cũng không tổn thất gì cả. Thảo dân không dám đòi bạc của Vương tương.
Vương Phủ nghiêm mặt:
- Vì sao không dám. Việc này vốn là tiểu nhi sai trước, nên bồi thường. Ngươi nhận lấy đi.
- Vậy thì đa tạ Vương tương hậu thưởng.
Lý Kỳ ngượng ngùng nhận lấy, lại quăng ánh mắt về phía Thi Thanh, hỏi;
- Vương tương, ngài định xử lý người kia thế nào?
Vương Phủ cười lạnh:
- Hiện tại y đã không còn là người của Vương Phủ nữa. Cho nên việc này không do ta quản. Ngươi thích xử lý thế nào, thì cứ xử lý thế đó. Ta còn có việc, cáo từ trước. Ngày khác lại tới nhấm nháp mỹ thực của Lý sư phó.
Nói xong, y còn thâm ý khác nhìn Lý Kỳ.
-Vương tương đi thong thả.
Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười, nhưng trong lòng thì đang khóc, khóc tới bất đắc dĩ.
- Nghịch tử, từ nay về sau ngươi còn dám ra cửa một bước, lão tử liền đánh gãy chân ngươi.
Vương Phủ phất tay áo một cái, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Lý Kỳ biết rõ lần này không phải là y diễn trò.
Vương Tuyên Ân vẫn còn đang trong mộng. Y thực sự hy vọng đây chỉ là một giấc mộng. Vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu, thành thật đi theo Vương Phủ rời đi.
Đợi Vương Phủ đi rồi, Mã Kiều như có điều suy nghĩ:
- Trước kia ta nghe người ta nói Vương tương là một đại gian thần. Nhưng hôm nay vừa gặp lại thấy không giống.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Vậy ngươi tới làm việc cho y đi.
- Đừng, ta không chịu được con trai của y.
Mã Kiều lắc đầu, lại nhìn Thi Thanh:
- Còn người này giải quyết thế nào?
- Mang tới nha môn thôi. Dù sao để y ở đây cũng vô dụng.
Lý Kỳ nhắm mắt, thở dài một tiếng, liền đi lên lầu ba.
Đợi Lý Kỳ đi vào trong nhã gian, một cỗ lãnh ý khiến cho hắn nhất thời dừng bước. Chỉ thấy Tống Huy Tông âm trầm ngồi trên ghế. Chén trà trước mặt y đã sớm nát bấy. Mà mấy người Lương Sư Thành thì đứng một bên, không dám thở mạnh.
Bỗng Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, ngươi cũng thật quá nhát gan. Có trẫm làm chủ cho ngươi, ngươi việc gì phải sợ. Vừa nãy vì sao không giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia một trận.
Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng lão già của y đã tới, ngươi muốn ta làm gì?
Lý Kỳ buồn bực còn kém không hộc máu ra ngoài.