Bắc Tống Phong Lưu

Chương 307 : Mỹ thực rượu ngon (p1)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Lừa dối xong Tống Huy Tông, Lý Kỳ lại quay về phòng bếp, bắt đầu làm món Phật Nhảy Tường. Bởi vì món Phật Nhảy Tường phải đun mất mấy giờ, cho nên Lý Kỳ tính toán chuẩn bị xong hết, mới chậm rãi đun. Sau đó thừa dịp khoảng thời gian, dẫn theo Tống Huy Tông tới chỗ cất rượu.



Khi Lý Kỳ đi vào phòng bếp, mấy nguyên liệu như bào sâm, gà vịt, thịt cá, quế viên, hồng sâm, đại tảo đã chuẩn bị xong.



- Lý ca.



Ngô Tiểu Lục và hai anh em Đại, Tiểu Trụ cung kính đứng một bên. Hiện tại ba người bọn họ đã biến thành trụ cột của Túy Tiên Cư, danh khí cũng tăng nhiều. NHưng bọn họ vẫn tôn kính với Lý Kỳ y như trước.



Lý Kỳ chỉ gật đầu, giữa thầy trò bọn họ, thực sự không cần nhiều lời. Hắn cầm dao phay lên, chuẩn bị làm việc.



Cũng không biết tại sao, khi Lý Kỳ cầm con dao phay, trong lòng xuất hiện một thứ tình cảm mãnh liệt đã lâu, đột nhiên hỏi:



- Lục Tử, chúng ta đã bao lâu rồi không nấu nướng cùng nhau?



Ngô Tiểu Lục sững sờ, ngẩng đầu suy nghĩ một lát, đáp:



- HÌnh như cũng không lâu lắm, khoảng hai mươi ngày. Từ lúc mua thịt từ Thái viên ngoại, huynh rất ít khi tới phòng bếp.



Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tia cô đơn:



- Sao ta cảm thấy giống như rất lâu rồi chưa từng nấu ăn.



- Lý ca, không phải mấy ngày nay huynh đều làm thịt hộp đó sao?



Ngô Tiểu Lục không hiểu hỏi.



Khóe miệng Lý Kỳ nở nụ cười khổ, lắc đầu:



- Chúng ta bắt đầu thôi.



Ngô Tiểu Lục gật đầu chất phát.



THực ra cậu ta không hiểu ý của Lý Kỳ. Lý Kỳ đang châm chọc bản thận hiện tại ngày càng không giống một đầu bếp, mà giống một chính khách tranh quyền đoạt lợi hơn.



Lúc trước Lý Kỳ đi theo cha học nấu nướng, nhưng không phải vì dưỡng gia hồ khẩu, mà là trong lòng hắn thực sự yêu thích nghề nấu nướng. Từng có một chuyên gia ẩm thực nói rằng, ‘Lý Kỳ trời sinh chính là một đầu bếp’. Hắn cũng coi nghề đầu bếp là nghề cả đời của mình.



Chưa bao giờ hắn cảm thấy giống như ngày hôm nay, phòng bếp ngày càng cách xa hắn.



Loại cảm giác này, khiến cho trong lòng hắn sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu.



Hắn bỗng rất hoài niệm thời gian hắn và Ngô Tiểu Lục làm chao, làm lẩu trong bếp. Thời gian đó dù vất vả, nhưng thật vui vẻ.



Nhìn thân ảnh bận rộn của ba đồ đệ, hắn thực sự hâm mộ.



Có lẽ chỉ có ở trong phòng bếp, hắn mới có thể gỡ gánh nặng trên vai xuống, làm một đầu bếp chính thức, làm một Lý Kỳ chính thức.



Món Phật Nhảy Tường vốn có hai phiên bản, một là phiên bản bình dân, hai là phiên bản đắt tiền.




- Đại quan nhân, rượu này vừa mới được cất, nên độ rượu rất cao, uống vào càng dễ say. Tốt nhất là ngài đừng nếm.



- Ta không tin.



Tống Huy Tông lắc đầu, hướng Lương Sư Thành nói:



- Lương Tứ, ngươi thử xem.



Những lúc y và Lương Sư Thành cải trang, thường gọi Lương Sư Thành là Lương Tư.



- A?



Lương Sư Thành kinh ngạc, lập tức phản ứng, gật đầu:



- Vâng, đại quan nhân.



Trong lòng rất buồn bực, vì sao lại là mình.



Vị Hoàng đế này thật đúng là đểu. Lý Kỳ âm thầm cười trộm, múc một bầu rượu từ thùng gỗ, đưa cho Lương Sư Thành nói:



- Lương Tứ gia, ngài chỉ nên uống một tí thôi, đừng uống nhiều.



Lương Sư Thành chứng kiến bộ dáng trịnh trọng này của Lý Kỳ, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nhưng chịu áp lực từ Tống Huy Tông, vẫn nhận lấy bầu, vừa đặt tới miệng, một mùi rượu nồng đậm khiến cho y thiếu chút nữa choáng váng, ngừng thở, uống một ngụm nhỏ, nhất thời kêu lên:



- Cay quá, cay quá, đại quan nhân, rượu này thực sự cay, nước, nước.



Lý Kỳ vội sai người bưng một chén trà cho y.



Lương Sư Thành nhận lấy chén, uống ực một cái.



Tống Huy Tông nhìn bộ dáng này của y, lúc này mới tin lời Lý Kỳ, gật đầu:



- Rượu Thiên Hạ Vô Song có phải được làm từ rượu này?



Lý Kỳ gật đầu:



- Không sai, mời đại quan nhân đi theo tại hạ.



Lý Kỳ dẫn Tống Huy Tông tới một căn phòng phía sau tửu trường. Ở trong chất đầy thùng rượu.



Lý Kỳ lại sai người cầm một ít nước trái cây, lòng trắng trứng, sữa tới.



- Đại quan nhân, thực ra bí mật của Thiên Hạ Vô Song cũng như là nấu ăn, hỗn hợp các nguyên liệu lại mà thành.



Lý Kỳ giải thích.