Bắc Tống Phong Lưu

Chương 317 : Loạn quyền đánh chết sư phụ già (p2)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Lại bị hắn đoán ra, Tần phu nhân vô ý thức nhìn Lý Kỳ. Thấy hắn vẫn cúi đầu uống trà, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện vậy. Nàng cười nhạt nói:



- Viên ngoại, không phải ngài muốn dùng số tiền lớn mua Túy Tiên Cư đấy chứ.



- Phốc, khụ, khụ.



Lý Kỳ bỗng phun nước trà ra, không ngừng ho khan, vung tay nói;



- Xin lỗi, xin lỗi, mọi người tiếp tục nói chuyện đi.



Trong bụng cười nở hoa. Phu nhân cũng thật là, nói chuyện không lưu cho ta đường sống.



Tuy nhiên, Lý Kỳ cũng không lo lắng, dù sao bây giờ là Thái Mẫn Đức có điều cầu bọn họ. Khẩu khí cứng một chút, cũng không phải là chuyện xấu.



Tần phu nhân còn tưởng là Lý Kỳ đang ra ám hiệu gì đó, không yên liếc nhìn hắn.



- Đâu có, đâu có, phu nhân cứ đùa.



Thái Mẫn Đức cười ngượng ngùng, vẻ mặt đầy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, lại nói:



- Thực ra hôm nay Thái mỗ tới, là muốn gia nhập liên minh đại lý của quý điếm.



Lý Kỳ nhướn mày, trong lúc nhất thời không hiểu dụng ý của Thái Mẫn Đức.



Tần phu nhân sững sờ, kinh ngạc hỏi:



- Ý của viên ngoại, chẳng lẽ là muốn Phỉ Thúy Hiên gia nhập Túy Tiên Cư?



Phu nhân à, ngươi cũng quá đơn thuần đi. Một người ngạo khí như Thái Mẫn Đức, làm sao có thể để Phỉ Thúy Hiên đứng dưới Túy Tiên Cư được.



Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nghĩ bụng, việc này khẳng định không đơn giản.



Quả nhiên, Thái Mẫn Đức lắc đầu cười:



- Phu nhân chỉ nói đúng một nửa. Phỉ Thúy Hiên cách Túy Tiên Cư chỉ có vài dặm. Nếu chúng ta đều bán vịt quay, chỉ sợ hiệu quả sẽ không tốt lắm. Thái mỗ là nghĩ thế này, bánh Hambuger và vịt quay của quý điếm đang bán chạy. Nếu chí bán ở kinh thành, không khỏi có chút tiếc nuối. Đúng lúc Thái mỗ có mấy nhà chi nhánh ở Kim Lăng. Nếu phu nhân nguyện ý, Thái mỗ muốn mấy chi nhánh này gia nhập liên minh Túy Tiên Cư.



Lão hàng khá lắm, chiêu này cũng có thể nghĩ ra. Nghe khẩu khí của y, có vẻ như không chỉ muốn mở ở Kim Lăng.



Lý Kỳ nhíu mày, vừa định mở miệng, nhưng vẫn nhịn được. Hắn muốn xem Tần phu nhân xử lý thế nào.
Lúc y nói lời này, cơ hồ là cắn răng nói. Đối với y mà nói, đây là tình thế bắt buộc. Mặc dù giá tiền này y chịu không được, nhưng y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.



Má, như vậy cũng được?



Lý Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối. Hóa ra trước kia phu nhân vẫn là đang giả trư ăn thịt cọp a. Mồ hôi lạnh chợt xuất hiện trên trán. Vội hướng Tần phu nhân gật đầu, sợ nàng còn không biết đủ, đuổi Thái Mẫn Đức ra khỏi nhà.



Tần phu nhân thấy Lý Kỳ rốt cuộc gật đầu, âm thầm thở một hơi, đứng dậy, hơi vẻ uể oải nói;



- Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Còn công việc cụ thể, viên ngoại cứ bàn với Lý Kỳ. Ta cảm thấy không khỏe, thứ cho không thể phụng bồi.



Thái Mẫn Đức đã sớm không muốn nói chuyện với Tần phu nhân. Nữ nhân này ra bài thật không theo lẽ thường, đứng dậy ôm quyền nói:



- Phu nhân đi thong thả.



Đợi phu nhân đi rồi, sau lưng Thái Mẫn Đức đã ướt đẫm, nhìn lão bằng hữu đối diện, cười khổ một tiếng:



- Lý công tử, Thái mỗ coi như phục cậu.



Lý Kỳ vừa nghe, liền biết y tưởng mình bảo Tần phu nhân nói như vậy, thở dài lắc đầu:



- Viên ngoại chớ nói như thế. Ta chưa nói một câu nào với phu nhân.



Thái Mẫn Đức sao có thể tin hắn, chỉ lắc đầu, lần trao đổi này coi như là bên mình thất bại.



Lý Kỳ cũng biết trong lòng y ủy khuất, cười nói:



- Viên ngoại chớ giận. Như vậy đi, chờ thêm vài ngày, tại hạ đại biểu Túy Tiên Cư tống viên ngoại một phần hậu lễ.



Hai mắt Thái Mẫn Đức sáng ngời:



- Lý công tử, cậu chớ lừa gạt ta đấy.



Hắn biết, phần hậu lễ mà Lý Kỳ nói, khẳng định không đơn giản.



Lý Kỳ cười, gật đầu:



- Đương nhiên.