Bắc Tống Phong Lưu

Chương 319 : Tặng tranh (p1)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Dù Lý Thanh Chiếu sinh ra trong một gia đình danh môn vọng tộc, từ nhỏ cũng không thiếu tiền. Nhưng nàng có sở thích thu thập kim thạch cổ họa. Về điểm này, nàng và phu quân của nàng Triệu Minh Thành giống nhau. Tuy nhiên, đây là một sở thích khá tốn tiền.



Qua nhiều năm, gia sản của đôi vợ chồng này cũng bị tiêu pha mất bảy tám phần. Bình thường ăn mặc tiết kiệm, không dám tiêu sài linh tinh. Cũng không như Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ, hay là Phong Nghi Nô, đi đâu đều là dùng xe ngựa, ăn mặc dĩ nhiên càng không cần phải nói. Đôi bên so sánh, Lý Thanh Chiếu giống như một nông phụ vậy, đâu giống thê tử của một vị đại quan. Thật khiến người ta thổn thức không thôi.



- Lý sư phó, tranh của cậu đây.



Lưu chưởng quầy cuộn bức tranh lại, cung kính giao cho Lý Kỳ. Mà Lý Thanh Chiếu, thì ông ta chẳng thèm liếc tới.



Xem ra dù ở niên đại nào, có tiền chính là đại gia. Không có tiền thì ngươi chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương.



- Làm phiền.



Lý Kỳ nhận lấy bức tranh, tiện tay ném cho Mã Kiều, nói:



- Tiếp lấy.



Lý Kỳ tùy tiện ném, đã dọa Lý Thanh Chiếu nhảy dựng lên. Cho dù ngươi không hiểu về hội họa, cũng không nên chà đạp nó như vậy chứ. Nhưng vừa nghĩ tới Lý Kỳ tính toán treo bức tranh này ở nhà xí, liền bình tĩnh lại.



- Bức tranh này những một trăm năm mươi xâu, sao ngươi lại có thể tùy ý như vậy.



Một cao thủ như Mã Kiều, nhưng vẫn luống cuống tay chân khi tiếp bức tranh kia.



Lý Kỳ cười lắc đầu, hướng Lý Thanh Chiếu, chắp tay nói:



- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệ cáo từ trước đây.



Lý Thanh Chiếu còn đang chú ý tới bức tranh trong tay Mã Kiều, hơi gật đầu, không nỡ rời mắt khỏi bức tranh, thở dài một tiếng, biểu lộ giống như là chia lìa cốt nhục vậy.



Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, lại hướng Lưu chưởng quầy nói:



- Lưu chưởng quầy, chỉ cần ngươi có tờ chứng từ này, có thể tùy lúc tới Túy Tiên Cư lấy tiền.



- Ừ, ừ, lão hủ biết rồi.



- Vậy ta cáo từ.



- Lý sư phó đi thong thả.



Vừa mới đi ra cửa hàng, Mã Kiều liền buồn bực hỏi:



- Lý sư phó, rốt cuộc vì sao ngươi lại làm vậy? Tranh này cũng không phải là một hai xâu, mà là một trăm năm mươi xâu. Người thường làm cả đời chắc cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy. Ngươi vì giải buồn, mà ném cả đống tiền ra ngoài, chẳng phải quá lãng phí.



Lý Kỳ cười nói:



- Mã Kiều, làm một người thương nhân, tiết kiệm là cách kiếm tiền ngu ngốc nhất. Người không biết dùng tiền sẽ không thể nào kiếm được tiền. Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu phí sao. Chẳng lẽ còn muốn mang theo vào quan tài. Ta dùng tiền vì ta cảm thấy thích. Đây là một chuyện rất bình thường. Có lẽ những người như ngươi không hiểu được. Nhưng ta thấy có giá trị là được rồi.



Mã Kiều thấy sắc mặt của hắn không có nửa phần vui vẻ, không khỏi nghi ngờ hỏi:



- Vậy ngươi có thực sự vui vẻ không? Vì sao ta không nhìn ra?



Lý Kỳ lắc đầu:



- Hiện tại còn chưa tới lúc vui vẻ. Ngươi cứ nhìn xem, đợi tí nữa giá trị của nó sẽ được thể hiện ra.



- Có thần kỳ như vậy?



Mã Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.



Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng của Lý Thanh Chiếu:


Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Nhưng hắn cũng biết, hôm nay đã chạy trời không thoát khỏi nắng, xoay người lại, liếc nhìn Lý Thanh Chiếu, cười ngượng ngùng. Nhưng nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả khóc.



- Sư phụ, sư phụ, cuối cùng cũng tìm được người.



Trương Trạch Đoan chạy tới trước mặt Lý Kỳ, thở hổn hển nói.



- Sư phụ?



Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.



- Gọi ta là Lý sư phó là được rồi.



Lý Kỳ giấu đầu hở đuôi nói một câu, lại cố nặn vẻ tươi cười, chắp tay hướng Trương Trạch Đoan, nói:



- Không thể tưởng được có thể gặp Trương đại nhân ở đây, thật đúng là xảo.



Trương Trạch Đoan cung kính đáp lễ:



- Sư phụ, là ta cố ý tìm người.



Không phải chứ, ở đây mà cũng có thể tìm được. Xem ra hôm nay mình đã dùng hết vận khí rồi.



Vẻ mặt Lý Kỳ đầy buồn bực.



Lý Thanh Chiếu càng nghe càng mơ hồ, hướng Trương Trạch Đoan thi lễ một cái:



- Thanh Chiếu bái kiến Trương học sĩ.



Lúc này Trương Trạch Đoan mới để ý tới Lý Thanh Chiếu, vội vàng đáp lễ:



- Nguyên lai là Triệu phu nhân, thất lễ, thất lễ.



Lý Thanh Chiếu hơi cúi người đáp:



- Không dám, không dám.



Trương Trạch Đoan hiếu kỳ hỏi:



- Triệu phu nhân cũng tới tìm sư phụ của ta học họa kỹ à?



- Tìm hắn học họa kỹ?



Lý Thanh Chiếu không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi:



- Trương học sĩ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài đã bái Lý sư phó làm sư phụ?



Trương Trạch Đoan kiêu ngạo đáp:



- Đúng vậy, mấy ngày trước ta đã bái làm môn hạ của sư phụ.



Lý Kỳ vội sửa lời:



- Trương đại nhân, ngài chớ nói linh tinh. Lúc ấy ta chỉ đáp ứng dạy ngài vẽ tranh. Cũng không đáp ứng thu ngài làm đồ đệ.



Trương Trạch Đoan thở dài:



- Ta hiểu rồi, tư chất của Trương mỗ còn thấp, chưa đủ tư cách làm đồ đệ của cậu.



Oh, my God! Tư chất ngươi mà còn thấp? Có để cho người ta sống không.