Bắc Tống Phong Lưu

Chương 335 : Sòng bạc Hồng Vạn (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Hôm sau, Tần phủ.



Cốc cốc cốc!



- Đến đây.



Trần đại nương mở cửa, thấy là Bạch Thiển Dạ, vội vàng hành lễ:



- Lão nô bái kiến Bạch nương tử.



Hôm nay Bạch Thiển Dạ không tới một mình, phía sau nàng còn có bảy tám nha hoàn.



- Thím, thím đâu cần khách khí với ta như vậy.



Bạch Thiển Dạ cười khổ một tiếng. Nàng thấy Lý Kỳ bình thường rất tôn kính với Trần đại nương, cho nên cũng không coi Trần đại nương là hạ nhân. Lại hướng bên trong nhìn, hỏi:



- Đúng rồi, Lý đại ca đâu thím?



Trần đại nương cung kính đáp:



- Lý sư phó đang trong phòng bếp. Tuy nhiên buổi sáng Lý sư phó có dặn dò lão nô, nếu Bạch nương tử tới, thì lão nộ trực tiếp dẫn Bạch nương tử tới chỗ của Quý nương tử ở hậu viện.



- Chỗ của Hồng Nô?



Bạch Thiển Dạ nhíu mày, biểu lộ nghi hoặc. Tối hôm qua Lý Kỳ dặn nàng dẫn theo vài nha hoàn của Bạch phủ tới Tần phủ. Còn cụ thể làm gì, Lý Kỳ không nói, nàng nhất thời cũng không rõ.



- Thất Nhi tỷ, nếu không tỷ tới chỗ Lý sư phó trước đi. Bọn muội sẽ đi cùng Trần đại nương tới hậu viện.



Hạnh Nhi giảo hoạt cười nói. Nàng rất minh bạch tâm tư của chủ nhân.



Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, hơi trừng mắt nhìn Hạnh Nhi. Do dự một hồi, cuối cùng tình yêu vẫn chiến thắng mặt mũi, gật đầu nói:



- Cũng được, các ngươi đi theo Trần đại nương đi. Nhưng các ngươi cũng đừng làm phiền Hồng Nô, hết thảy phải nghe theo Hồng Nô bố trí đấy.



Trần đại nương thật thà phúc hậu cười:



- Xin Bạch nương tử yên tâm, vừa rồi đại lão gia, Thái thái sư và Cao nha nội đều phái nha hoàn tới. Cho nên hiện tại chỗ của Quý nương tử rất náo nhiệt. Mọi người tới, nàng ấy sẽ càng vui mừng, không có gì là phiền.



- A? Vương thúc thúc, Thái thái sư và Cao nha nội cũng phái nha hoàn tới?



Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.



Trần đại nương gật đầu.



- Kỳ quái, rốt cuộc Lý đại ca muốn làm gì?



Bạch Thiển Dạ cúi đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, nghĩ bụng, hay là đi hỏi Lý đại ca vậy.




- Vậy sao huynh còn nấu nhiều như vậy?



Lý Kỳ thở dài:



- Còn không phải vì Tiểu Cửu sao. Huynh đã bảo cậu ta hôm nay sẽ tới nhà bái phỏng phụ thân của cậu ta. Đến lúc đó, cũng nên mang theo ít quà tới. Cậu ta nói phụ thân cậu ta thích ăn phao câu, ta liền làm phao câu mang tới.



- Vậy món này tên là gì?



- Thất Lý Hương!



Lý Kỳ cười ha hả đáp. Đây cũng không phải hắn đặt tên bừa, mà món này chính là món ăn vặt nổi tiếng của Đài Loan.



- Lý đại ca, huynh lại gạt muội rồi, muội thấy nên gọi là Thất Lý Thối mới đúng. So với chao còn khó ngửi hơn.



Vừa nói chuyện, Lý Kỳ vừa đổ phao câu và gia vị vào trong một cái bát, phủi tay nỏi:



- Thất Nương, ta cũng không có lừa muội, món ăn này còn có cả bài hát để làm chứng.



- Muội không tin.



- Vậy thì ta hát cho muội nghe.



Lý Kỳ nói hát là hát, hắng giọng một cái, nhẹ nhàng ngân lên:



- Chú chim sẻ ngoài cửa sổ…Ách…Quá dài, hát lại. Điều anh mong muốn duy nhất là em. Đồng lúa chín làm mùa màng hạnh phúc



Nhưng gò má em chín mộng như quả cà chín trong cánh đồng. Bất chợt em bảo anh, “Thất Lý Hương”, một cái tên thật đẹp. Trong khoảnh khắc này đây suy nghĩ duy nhất của anh là hôn lên đôi môi bướng bỉnh của em…



Ca từ của bài này đặt ở thời này quả thực còn buồn nôn hơn mấy bài thơ khuê tình. Nhưng nó lại chạm tới tâm linh mềm yếu của Bạch Thiển Dạ, khiến nàng hãm sâu vào tronng đó, không khỏi ngây dại, trong lòng đầy ngọt ngào.



Hai người nhìn nhau, nhu tình vô hạn.



Lý Kỳ lập tức nâng cằm Bạch Thiển Dạ lên, thâm tình thâm ý nói:



- Ta thực sự muốn hôn lên đôi môi quật cường của muội.



Nói xong, hắn liền chậm chậm tới gần, trong lòng âm thầm đắc ý. Hắc hắc, phòng bếp mê tình, thật khiến cho người ta mong đợi. Châu Kiệt Luân à, nếu lão tử có cơ hội xuyên việt quay về, nhất định sẽ mua chục đĩa album chánh bản của ngươi.



Lý Kỳ tưởng rằng sắp thực hiện được, Bạch Thiển Dạ bỗng hồi phục tinh thần, đẩy Lý Kỳ ra, xoay người bỏ chạy, xa xa truyền tới tiếng của nàng:



- Thực xin lỗi Lý đại ca, muội thực sự rất yêu mến bài hát đó của huynh, nhưng muội lại không thích mùi phao câu.



Lý Kỳ ngây dại, ủy khuất tới nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Một cỗ lửa giận hừng hức thoáng cái vọt lên, ép đều ép không được. Cô gái nhỏ này thật vô thiên vô pháp mà. Dám so sánh đôi môi khêu gợi của ta với cái phao câu gà, thực sự quá ghê tởm. Xem ra đêm nay phải gia pháp hầu hạ rồi.



Lý Kỳ bị đả kích, hung hăng nguyền rủa số phao câu này, sau đó đầy cõi lòng chua xót lấy que xiên lại, bỏ chỉnh tề vào trong giỏ.