Bắc Tống Phong Lưu

Chương 355 : Bánh bao gây ra huyết chiến (p2)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


- Nha nội, mời ngươi tránh ra.



Tống Ngọc Thần tiến lên một bước, lịch lãm trang nhã nói. Quân tử từ trước tới nay thích tiên lễ hậu binh. Cho nên có những lúc, ngay cả đối phương là ai còn chưa biết, đã bị người giết chết.



Cao nha nội cười lạnh đáp:



- Ta không tránh thì thế nào? Hồng nương tử đắc tội các ngươi ở điểm nào, mà các ngươi muốn hỏi tội nàng? Thật sự là buồn cười mà.



Tống Ngọc Thần nghĩa chính ngôn từ nói:



- Ca từ mà Hồng Yêu kia làm không hợp luân thường, thật không biết thẹn là gì. Chúng ta tới để thay trời hành đạo.



Bởi vì những bài hát mà Lý Kỳ sao chép thời trước, không thiếu những từ như ôm hôn, vuốt ve. Hơn nữa còn có vài bài miêu tả địa vị của nữ nhân trên cả nam nhân. Đặt ở thời này mà nói, xác thực có chút quá.



- Không sai, Hồng Yêu yêu ngôn hoặc chúng, các ngươi đã bị ả ta mê hoặc, chúng ta tới chính là cứu các ngươi.



- Đả đảo Hồng Yêu, thay trời hành đạo.



Một đám nho sinh liền ồn ào.



Bạch Thiển Dạ nhíu mày nói:



- Sao bọn họ có thể nói Hồng Nô như vậy, thật là đáng hận mà.



Lý Kỳ cười âm lãnh:



- Thất Nương, muội yên tâm đi, ác nhân có ác nhân trị, bọn chúng rất nhanh sẽ gặp phải báo ứng.



Sài Thông bỗng cười ha hả:



- Một đám nam nhân các ngươi kéo tới đây để khi phụ một nữ tử yếu đuối, vậy mà còn xưng là quân tử, bội phục bội phục.



Trâu Tử Kiến hừ lạnh:



- Lời ấy của Sài quan nhân sai rồi. Điều này không liên quan gì tới quân tử. Hạng nữ nhân đồi phong bại tục, mưu toan dùng từ ngữ dâm uế để mê hoặc dân chúng như Hồng yêu, thì người người có thể giết chi.



Sài Thông cười mà không nói, thần sắc khinh thường.



Hồng Thiên Cửu cười lạnh:



- Trâu Bàn Tử, con mẹ ngươi lúc tới Phượng Tê Lâu sờ đùi kỹ nữ, sao không nói đồi phong bại tục.



Lý Kỳ vừa nghe, lập tức vỗ tay khen hay:
- Ta thật muốn nhìn xem các ngươi không khách khí như thế nào.



Nói xong, vung tay lên:



- Đả đảo Hồng Yêu, thay trời hành đạo.



Chúng nho sinh đều tiến lên hưởng ứng.



Đám công tử ca cũng xông lên.



Đang lúc giương cung bạt kiếm, một cái bánh bao chợt từ trên trời giáng xuống, đập trúng đầu của Cao nha nội.



Cao nha nội sao có thể nhịn được, mắng to:



- Con mẹ nó, là tên chó chết nào dám ám toán lão tử, các huynh đệ, lên cho ta.



- Giết.



Hồng Thiên Cửu thú huyết sôi trào, xung trận lên trước, tung một cước đá lăn Trâu Tử Kiến. Có nói là có thù báo thù, có oán báo oán, cậu ta muốn đánh Trâu Tử Kiến đã không phải ngày một ngày hai rồi.



Đám công tử ca đồng loạt xông lên, khiến cho đám nho sinh sợ tới mức choáng váng. Bình thường bọn họ chỉ biết quân tử động thủ không động khẩu, đối diện với đám công tử ca kinh nghiệm đánh nhau đầy mình, thì chỉ có thể chịu đòn.



Chỉ sau một lát, liên tiếp tiếng kêu thảm vang lên.



Sài Thông ngồi một bên, hào hứng ngẩng cao, uống rượu khen:



- Rượu ngon, rượu ngon.



- Như vậy mới hay chứ. Có gì phải nói với đám nho sinh cổ hủ kia, vũ lực mới là vương đạo. Ừm, bánh bao của Tào đại nương đúng là càng ngày càng dễ ăn.



Lý Kỳ gặm cái bánh bao còn lại, cười nói.



Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, lo lắng hỏi:



- Lý đại ca, huynh làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?



Lý Kỳ cười đáp:



- Vậy phải xem đối tượng là ai. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, công tử và tài tử vì Hồng Nô mà đánh nhau. Thanh danh của Hồng Nô sẽ lập tức vang khắp kinh thành. Điều này đối với chúng ta mà nói, là một việc tốt. Đám người Cao nha nội cũng sướng, chỉ có mỗi đám người Tống Ngọc Thần phải chịu tội. Nhưng bọn chúng đã mắng Hồng Nô như vậy, cũng nên chịu chút trừng phát. Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Muội chờ xem, ta sẽ khiến thanh danh của bọn chúng trở nên xấu xí trong mắt mọi người.



Nha soa nghe thấy có đánh nhau liền chạy tới. Nhưng vừa thấy là đám người Cao nha nội, liền quay đầu bước đi, rất gọn gàng linh hoạt.