Bắc Tống Phong Lưu

Chương 359 : Long Phượng Nhu Tình (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Vì sao người cổ đại thường không sống lâu? Hôm nay Lý Kỳ coi như minh bạch. Chủ yếu là không có thiết bị liên lạc. Chỉ cần thân nhân vừa đi xa, suốt ngày phải lo lắng. Nhiều lần như vậy, về mặt tinh thần làm sao chịu nổi.



Thực sự là hành dã tư thuyền, tọa dã tư thuyền.



(Làm bất kỳ việc gì đều lo lắng, nghĩ tới những người trên thuyền)



May mà khoảng thời gian này, nhờ hắn tỉ mỉ chiếu cố, lại phối hợp thêm đơn thuốc do ngự y kê, sức khỏe của Lý Sư Sư dần chuyển biến tốt đẹp, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều. Mỗi lần Lý Kỳ mang đồ ăn tới, Lý Sư Sư đều lôi kéo hắn chơi vài ván mạt trượt mới thả hắn đi.



Cuối cùng đã không uổng phí một phen khổ tâm của hắn.



Một ngày này, vào buổi chiều, sau khi chuẩn bị xong món súp cho Lý Sư Sư, hắn liền bắt đầu làm những đồ ăn cần thiết cho việc khai trương quán bar. Ba ngày sau là quán bar khai trương rồi. HIện tại những tin tức về quán bar cũng đã truyền khắp kinh thành, mọi người đều rất chờ mong. Dù sao Túy Tiên Cư thường xuyên mang tới cho bọn họ những kinh hỉ lớn.



- Lý sư phó, có người tìm ngài.



Một nữ tiểu nhị đứng ở cửa nói. Không được Lý Kỳ cho phép, các nàng không thể tiến vào phòng bếp.



Nhưng nữ tiểu nhị này còn chưa dứt lớt, một thân ảnh đã trực tiếp đi vào.



- Lý sư phó.



- Hóa ra là Tả đại ca, sao huynh lại tới đây?



Lý Kỳ vui vẻ, đi lên nghênh đón:



- Tả đại ca, phòng bếp không được sạch sẽ lắm, chúng ta ra ngoài nói chuyện.



Người tới chính là Tả Bá Thanh.



Tả Bá Thanh lườm hắn một cái, nói:



- Lý sư phó, dù tài nấu nướng của cậu cao hơn ta, nhưng thời gian ta ở trong phòng bếp vẫn có thể so sánh với cậu a.



Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả:



- Trù nghệ của Tả đại ca, Lý Kỳ làm sao có thể theo kịp.



Tả Bá Thanh cười cười, vươn tay nói:



- Mời Lý sư phó sang bên kia nói chuyện.



Hai người tới bên cạnh một chồng gỗ, Tả Bá Thanh nhỏ giọng nói:



- Lý sư phó, hôm nay đại quan nhân đang ở chỗ Lý nương tử.



Lý Kỳ cả kinh:



- Cái gì? Huynh nói Hoàng…đại quan nhân tới?



Tả Bá Thanh gật đầu:



- Cho nên hôm nay cậu phải chuẩn bị đồ ăn cho hai người rồi.



May mà nhờ phúc của Phong Nghi Nô, lão tử vẫn luôn nấu hai phần. Tuy nhiên hôm nay Hoàng thượng tới, chắc Phong Nghi Nô sẽ không xuất hiện.



Lý Kỳ gật đầu, chỉ vào nồi thịt hầm, nói:



- Tả đại ca yên tâm, tiểu đệ là người cẩn thận, nên đã chuẩn bị từ trước.



Tả Bá Thanh nhìn theo hướng hắn chỉ, nhướn mày nói:




Mà Ngô Tiểu Lục thì nước miếng đã chảy đầy đất.



Làm xong món này, Lý Kỳ lại chuẩn bị thêm vài món. Sau đó cùng Tả Bá Thanh tranh thủ thời gian mang theo thức ăn và rượu tới tòa nhà của Lý Sư Sư.



Giờ đây, Tống Huy Tông đang cùng Lý Sư Sư đánh mạt trượt. Nhưng trên mặt Lý Sư Sư không lộ ra nụ cười thường thấy. Ngược lại Tống Huy Tông đánh rất hào hứng.



- Tiểu dân Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.



- Tả Bá Thanh tham kiến Hoàng thượng.



- Đứng lên đi.



Tống Huy Tông ngửi ngửi, nói:



- Ủa, thơm quá, Lý Kỳ hôm nay ngươi chuẩn bị món gì vậy.



Lý Kỳ hành lễ đáp:



- Hồi bẩm Hoàng thượng, lần này tiểu dân chuẩn bị món ăn có tên là ‘Long Phượng Nhu Tình’.



- ‘Long Phượng Nhu Tình’?



Tống Huy Tông sững sờ, lập tức phản ứng, liếc nhìn Lý Sư Sư, cười ha hả nói:



- Cái tên hay lắm, mau mau mang tới cho trẫm nhìn xem.



Nói xong, y và Lý Sư Sư không thể chờ đợi được rời khỏi bàn mạt trượt, đi tới một bàn tròn bên cạnh ngồi xuống.



Đám nha hoàn vội vàng bưng món ăn lên.



Món ăn thứ nhất vẫn là súp dê. Tống Huy Tông ngửi ngửi, hơi gật đầu, ánh mắt lại đặt ở mâm khác.



Khi nha hoàn mở cái lồng đậy ra, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía, Tống Huy Tông và Lý Sư Sư đều hít một hơi, trợn mắt há mồm. Đây đâu phải là món ăn, rõ ràng là một tác phẩm nghệ thuật a.



- Lý sư phó, đây…đây là ‘Long Phượng Nhu Tình’?



Lý Sư Sư run giọng hỏi.



Lý Kỳ gật đầu:



- Đúng vậy.



- Không thể tưởng được, đúng là không thể tưởng được.



Tống Huy Tông lắc đầu khen:



- Lý Kỳ, tài nấu nướng của ngươi đã đến mức đăng phong tạo cực rồi.



Lý Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:



- Hoàng thượng quá khen.



Lý Sư Sư bỗng nhướn mày:



- Lý sư phó, ngươi cũng thật quá bất công.



Tống Huy Tông nhướn mày, quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Sư Sư.