Bắc Tống Phong Lưu

Chương 361 : Hiến kế (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Hừ, đừng có dọa ta.



Lý Kỳ lắp bắp nói:



- Thực ra tiểu dân chỉ góp một phần nhỏ.



Tống Huy Tông hừ nhẹ một tiếng:



- Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi. Những bài hát kia đều là do ngươi sáng tác. Hơn nữa trẫm cũng nhìn ra được lần từ thiện này là ngươi ở đằng sau thôi động. Tuy nhiên, đám ngôn quan, sĩ phu kia quả nhiên bị ngươi chỉnh thảm.



Nói tới câu cuối, y cười lên ha hả.



Ngôn quan chính là đối tượng mà Tống Huy Tông cực kỳ chán ghét. Lần này coi như Lý Kỳ giúp y hả giận.



Lý Kỳ vội lớn tiếng nói:



- Hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc, tiểu dân cực kỳ bội phục.



Lời này vừa ra, không thể nghi ngờ là gián tiếp thừa nhận.



Dù Phong Nghi Nô đã từng suy đoán những bài hát đó là do Lý Kỳ làm. Nhưng dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán, trong lòng Lý Sư Sư vẫn không dám khẳng định. Hiện tại nghe Lý Kỳ đích thân thừa nhận, trong lòng vẫn cả kinh:



- Lý sư phó, những bài hát kia thật là do ngươi sáng tác?



Lý Kỳ thật thà phúc hậu gật đầu.



Tống Huy Tông cười mắng:



- Tiểu tử ngươi có lá gan thật không nhỏ, ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt.



Mịa, lão tử làm vậy để kiếm tiền, liên quan quái gì tới ngươi.



Lý Kỳ vội đáp:



- Tiểu dân không dám lừa gạt Hoàng thượng, nếu bàn về những bài hát kia, Hồng nương tử xác thực giúp rất nhiều.



- A?



Tống Huy Tông nhướn mày:



- Vậy trẫm rất muốn xem vị Hồng nương tử kia thực sự có tài năng như mọi người đồn đãi không.



Nhưng lời này vừa ra, y lập tức cảm thấy không ổn, hơi liếc mắt nhìn Lý Sư Sư, họ nhẹ một tiếng, vội nói lảng sang chuyện khác:




- Ngươi không cần phải để ý, lão phu biết sự khó xử của ngươi mà.



Lý Kỳ vội nói;



- Đa tạ Thái sư lương giải.



Nói xong, duỗi tay:



- Mời Thái sư lên lầu.



Thái Kinh ừ một tiếng, vừa mới cất bước, bỗng nhiên dừng lại, rất chân thành nói:



- Lý Kỳ, trưa nay vô luận thế nào ngươi cũng phải đích thân xuống bếp. Hôm nay lão phu muốn thử lại trù nghệ của ngươi.



Người già mà, thường có chút hoài cổ. Lý Kỳ gật đầu tỏ vẻ lý giải:



- Đây là đương nhiên.



Thái Kinh nghe vậy mới thỏa mãn gật đầu, nhấc chân đi lên lầu. Nhưng hắn vừa mới tới đầu bậc thang, chợt nghe thấy trên lầu hai vang lên một tiếng quát lớn:



- Thái lão tặc, để mạng lại.



Chỉ thấy một nam từ phi thân xuống từ lầu hai, hàn quang lóe lên, thanh chủy thủ trong tay đâm về phía Thái Kinh.



Biến cố bất thình lình đã khiến cho mọi người sợ tới choáng váng.



Má ơi, có ám sát. Lý Kỳ càng ngây ra như phỗng.



Đang lúc điện quang hỏa thạch, chợt nghe Phanh một tiếng.



Một cái băng ghế không biết từ chỗ này bay tới, đập trúng đầu nam tử kia. Oanh một tiếng, cái ghế bị vỡ tung tóe. Còn nam tử kia thì ngã xuống ngất đi. Ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.



Một thanh âm lười biếng từ phía sau truyền tới:



- Thân thủ như vậy cũng dám tới Túy Tiên Cư khoe khoang. Thật sự là khó nhìn mà.



Người này chính là Mã Kiều.



Quý Hồng Nô đã không cần phải ra ngoài thành phát cháo nữa, nên y tự nhiên ở bên cạnh bảo vệ Lý Kỳ. Không cần phải nói, băng ghế vừa nãy tự nhiên là do y ném.



Đang khi nói chuyện, hộ vệ bên cạnh Thái Kinh đã bắt được tên nam tử kia. Thực ra không cần phải bắt. Với cú va chạm vừa nãy, không tới một canh giờ, chắc tên đó không tỉnh.