Bắc Tống Phong Lưu

Chương 369 : Quỹ từ thiện (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Trở lại quầy bar, đầu tiên Lý Kỳ ra hiệu cho mỹ nữ đánh đàn tạm nghỉ ngơi.



- Cheng, cheng.



Trần A Nam gõ chiêng, đi theo Lý Kỳ lên đài, lớn tiếng hét lên:



- Mời mọi người yên lặng, mời mọi người yên lặng.



Mọi người đều quay đầu nhìn về phía sân khấu.



Tống Huy Tông nhướn mày, hướng Vương Trọng Lăng, hỏi:



- Trọng Lăng, tiểu tử kia định làm gì vậy?



Vương Trọng Lăng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt:



- Ta…ta cũng không biết.



Lại nói tiếp, trong lòng ông ta ngược lại rất cảm ơn Lý Kỳ. Một quan tam phẩm như ông ta, vốn không thể ngồi cùng một chỗ với Hoàng thượng và nhiều vị quan nhất phẩm trong triều như vậy được. Trước kia, dù nghĩ ông ta cũng chưa từng nghĩ qua. Tất cả đều là nhờ công của Lý Kỳ.



- Lý đại ca, chẳng lẽ huynh muốn cùng Trần A Nam nhảy điệu nhảy ăn bớt?



Hồng Thiên Cửu đứng lên ghế, lớn tiếng hỏi.



Cái tay Tiểu Cửu kia đúng là nghịch ngợm.



Lý Kỳ ngượng ngùng cười:



- Thực xin lỗi, ta không có thói quen khiêu vũ với một nam nhân.



Lại có một người nói:



- Lý sư phó, nghe nói lúc ở bữa tiệc tròn tuổi, ngươi nhảy cùng với Phong Hành Thủ, đã gây ngạc nhiên cho mọi người. Sao ngươi không dùng ít bạc mời Phong Hành Thủ tới, nhảy một đoạn cho chúng ta xem. Mọi người nói có đúng hay không?



- Không được.



Cao nha nội đứng dậy, cả giận nói:



- Sao phải cần hắn nhảy, bản nha nội cũng nhảy được.



- Nhưng Phong Hành Thủ người ta đâu muốn nhảy cùng ngươi!



Không biết là người phương nào la lớn.
Bảo Quý Hồng Nô đứng trên đài, nàng vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng bảo nàng mở miệng dưới ánh mắt của nhiều người, quả thực làm khó nàng. Quý Hồng Nô hơi ngượng ngập nói:



- Tiểu nữ, tiểu nữ có thể giúp đỡ được người khác liền cảm thấy rất vui vẻ.



Lời này dù không hào phóng bằng Bạch Thiển Dạ, nhưng lại có một hương vị khác.



- Hay.



Lý Kỳ dẫn đầu vỗ tay.



Mọi người đều đứng dậy vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.



- Hồng nương tử, ta mãi mãi duy trì cô.



Cao nha nội cũng vận hết sức hét lên.



Tống Huy Tông cũng vỗ tay, có chút thở dài:



- Bạch tương, nến lệnh ái là đàn ông thì tốt rồi.



Thái Kinh cười ha hả nói:



- Đúng vậy, Bạch tương có thể có người con gái như vậy, xác thực để cho người ta hâm mộ.



- Thái sư nói rất đúng. Nếu nghiệt tử kia của ta có một nửa của Thất Nương, ta đây đã thấy đủ.



Cao Cầu lắc đầu nói.



Bạch Thế Trung xuất thân là nho sinh, cho nên trong lòng thường phản đối Bạch Thiển Dạ xuất đầu lộ diện. Chỉ là khổ nỗi, trong nhà có cọp mẹ, ông ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Vừa nãy lúc Bạch Thiển Dạ xuất hiện, ông ta chỉ cảm thấy không ổn, sắc mặt rất là xấu hổ. Nhưng những lời hôm nay của Bạch Thiển Dạ, làm cho ông ta rất cảm động, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành. Khiêm tốn lắc đầu, nhưng vẻ tươi cười trên mặt ngày càng đậm.



Bạch Thiển Dạ thấy mọi người đều đứng dậy, vì hai người mình vỗ tay, hốc mắt ửng hồng, khẽ nói:



- Lý đại ca, cảm ơn huynh.



Lý Kỳ thì lại không có quá nhiều xúc động, khẽ cười nói:



- Ta và muội còn cần câu cảm ơn sao. Hơn nữa, sau lưng của nữ nhân thành công đều có bóng dáng của nam nhân anh tuấn mà.



Hắn nói lời này, mục quang lại liếc về phía Quý Hồng Nô, trong lòng bổ sung thêm một câu. Sau lưng của hai nữ nhân thành công, có khả năng có bóng dáng của một nam nhân anh tuấn.



Quý Hồng Nô tự nhiên biết ý của hắn, nhất thời mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Lý Kỳ.