Bắc Tống Phong Lưu

Chương 37 : Cô gái áo trắng

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


Cô gái áo trắng nghe đoạn đầu, mơ hồ cảm thấy lời của Lý Kỳ có ẩn ý. Bỗng lại nghe hắn nhắc tới mình, liền hứng thú cười: - Công tử không ngại nói tiếp.



Lý Kỳ cười hì hì: - Cô nương tuổi còn trẻ, không ở nhà thêu thùa may vá, chạy tới nơi yên tĩnh này làm gì? Chẳng lẽ hẹn hò với tình lang?



Cô gái áo trắng đỏ bừng mặt, hừ nhẹ nói: - Tôi tới nơi nay có liên quan gì tới công tử? Công tử chớ hồ ngôn loạn ngữ.



- Cô nương nói không sai. Cô nương cũng không phải là phu nhân của tôi. Cô nương muốn đi đâu, làm gì, tôi đương nhiên là không xen vào. Nhưmg



Lý Kỳ bĩu môi nói tiếp: - Nhưng vì sao cô nương lại thừa dịp tôi đang ngủ say, ở bên cạnh rình coi tôi. Dù tôi có là một thiên tài tuấn tú, đáng yêu, nhưng cũng là một nam nhân rất bảo thủ. Cô nương làm như vậy, thật lỗi quá.



"Kẻ không biết xấu hổ, là kẻ vô dịch".



Cô gái áo trắng gắt một cái, trợn mắt nhìn hắn, nói: - TôiTừ khi nào tôi nhìn trộmcái kia của công tử?



Lý Kỳ ủy khuất nói: - Lời này của cô nương thật không đúng. Vừa rồi tôi cũng không cần cô nương phụ trách. Cô nương việc gì phải phủi sạch quan hệ như vậy?



Cô gái áo trắng hừ lạnh: - Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì. Người đừng vội làm nhục sự trong sạch của ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí.



Lý Kỳ thấy nàng ta không mang theo vũ khí gì, hơn nữa nhìn từ trên xuống dưới cũng không giống là biết võ. So với Triệu nhân yêu lần trước còn yếu hơn nhiều. Trong lòng liền không sợ hãi, kêu oan: - Tôi làm nhục sự trong sạch của cô nương? Từ đâu cô nương nói như vậy? Tục ngữ nói rất hay, "Bắt kẻ thông dâm phải thấy cả đôi, bắt trộm phải thấy tang vật". Chuyện cô nương rình coi tôi, tôi tạm thời không đề cập tới. Nhưng vừa nãy tôi tận mắt nhìn thấy cô cầm cần câu của tôi. Việc này cô nương giải thích như thế nào?




Trước khi đến đây, Lý Kỳ đã cường điệu nói với chú cháu Ngô Phúc Vinh rằng, hôm nay hắn phải đi làm một chuyện vô cùng quan trọng. Nếu để cho Ngô Phúc Vinh nhìn thấy chuyện trọng yếu của hắn chính là nằm ngủ thoải mái ở đây. Vậy thì hắn thực không biết nên giải thích thế nào.



Nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng bốn phía rõ ràng không có một bóng người. Mà ngay cả cô gái áo trắng kia cũng không thấy. Hắn liền hít một hơi khí lạnh. Chẳng lẽMình gặp phải quỷ?



Đúng lúc này, phía sau thân cây lại truyền tới tiếng cười khanh khách: - Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Thật không tưởng được ngươi lại sợ Ngô thúc.



Lý Kỳ vừa nghe thấy vấy, trong đầu oanh lên một tiếng, sắc mặt trở nên tối sầm, quay đầu lại. Chỉ thấy cô gái áo trắng kia đi ra từ phía sau thân cây, lạnh lùng hỏi: - Ngô chưởng quầy phái ngươi tới giám thị ta?



Những lời cô gái áo trắng vừa nói, chứng tỏ cô ta biết Lý Kỳ, hơn nữa còn biết rất rõ ràng.



Là một người thanh niên của thế kỷ 21, Lý Kỳ rất coi trọng quyền tự do cá nhân. Hơn nữa, điều mấu chốt mà hắn hợp tác với bọn họ, chính là sự tin tưởng. Nếu cô gái này thực sự là do Ngô Phúc Vinh phái tới, vậy thì chứng tỏ Ngô Phúc Vinh hoặc là Tần phu nhân không tin tưởng hắn. Hợp tác như vậy, Lý Kỳ thà không cần còn hơn.



Cô gái áo trắng thấy biểu lộ âm trầm của hắn, hơi sững sờ, khẽ nói: - Ta không phải là người do Ngô thúc phái tới.



- Vậy là do Tần phu nhân phái tới? Lý Kỳ nghi ngờ hỏi.



Cô gái áo trắng lại lắc đầu, trong mắt đầy ý cười. Còn chuyển chuyển con ngươi, ý bảo hắn tiếp tục đoán.