Bắc Tống Phong Lưu

Chương 374 : Mới tới quân doanh (p2)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Mã Kiều như có điều suy nghĩ, gật đầu, lại lắc đầu nói:



- Không đúng, Mã Suất vẫn cao hơn ngươi một cấp.



- Đây chỉ là việc tạm thời. Ta không có khả năng cả đời dừng ở chức quan ngũ phẩm nhỏ nhoi.



Hai người vừa trò chuyện vừa đi. Đi chừng nửa canh giờ thì tới một địa phương trống trải. Chí thấy một giáo trường dùng ván gỗ dựng thành. Đứng ở bên ngoài nhìn không thấy một bóng người ở bên trong. Chỉ thấy có hai binh sĩ dựng trường mâu đứng ngoài cửa, nhưng tinh thần có vẻ uể oải.



Gió thu thổi qua, thổi bay vài cái lá khô, tình cảnh rất tiêu điều.



- Oa, thật là quạnh quẽ.



Lý Kỳ gãi gài đầu, hướng Mã Kiều hỏi:



- Chúng ta không phải tới nhầm chỗ đấy chứ? Giáo trường này mà dùng để huấn luyện sao? Ngay cả một bóng người cũng không thấy.



Mã Kiều lắc đầu, không chắc chắn nói:



- Chắc là đúng chỗ. Hôm qua ta còn cố ý tìm một binh lính để hỏi. Chỗ này đúng là giáo trường của cấm quân do Thị Vệ Mã chưởng quản. Tuy nhiên hôm qua lúc ta tới, tình cảnh cũng giống như hôm nay.



- Vậy chắc là không sai. Lẽ nào bọn họ đang bí mật huấn luyện? Chúng ta vào đó xem thế nào.



Lý Kỳ thở dài, cùng Mã Kiều xuống lừa đi tới trước cửa lớn.



- Các ngươi là ai?



Một binh sĩ vừa ngáp vừa hỏi.



Lý Kỳ xoa tay, ngượng ngùng cười nói:



- À, chúng ta tới tìm người.



- Tìm người nào?



- Tìm…



Lý Kỳ bỗng móc hai xâu tiền từ trong ngực, đưa tới, cười hắc hắc nói:



- Hai vị binh ca ca, ta là tới tìm Trương…Đại Ngưu.



Hai binh lính trông cửa kia đều nhìn chằm chằm vào hai xâu tiên, căn bản là không chú ý Lý Kỳ đang nói cái gì. Rất nhanh, hai xâu tiền của Lý Kỳ đã bị hai người lính này thu vào trong tay áo. Một người nói:



- Coi như số ngươi gặp may. Giáo đầu vừa rời đi, ngươi nhanh vào thôi. Tuy nhiên đừng ở trong quá lâu.



- Đa tạ, đa tạ.



Lý Kỳ gật đầu cười. Trong lòng thầm nghĩ, ông trời của ta, đây là giáo trường hay là kỹ viện vậy, người nào cũng có thể đi vào. Đại Tống nguy hiểm rồi!



Lý Kỳ vừa cất bước đi vào, lại lùi trở về, cười hỏi:



- Xin lỗi, xin hỏi mọi người đang ở đâu?



- Đây là lần đầu tiên ngươi tới đây à?



- Vâng, vâng.



Một binh lính chỉ tay vào một phòng lớn ở phía bên phải, nói:



- Đều ở bên trong.



- Cảm ơn, cảm ơn.




- Mã Kiều, ngươi nói thật cho ta biết, binh lính của ta thế nào?



Mã Kiều ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi:



- Ủa, vừa nãy là binh lính à?



- Ách…Có đạo lý.



Lý Kỳ tỏ vẻ lý giải, gật đầu, lại nói:



- Đi thôi, chúng ta vẫn là tới Thị Vệ Mã Tư a. Tuy nhiên, binh đã như vậy, chắc tướng cũng không khá hơn là mấy.



Hai người vừa đi vừa thở dài tới Thị Vệ Mã Tư. Quan nha này thật không nhỏ. Đứng trước cửa là hai thị vệ uy phong lẫm lẫm, tay cầm đại đao, biểu hiển rất nghiêm túc, so với hai binh lính ở giáo trường vừa nãy uy nghiêm hơn nhiều.



Như vậy mới có chút ý tứ chứ.



Lý Kỳ rốt cuộc tìm được an ủi, gật gật đầu, đi tới phía trước.



Hai thị vệ lập tức ngăn cản bọn họ, quát:



- Người tới là ngươi phương nào?



Bởi vì Lý Kỳ không mặc quan phục, cho nên bọn họ không nhận ra.



Lý Kỳ hất đầu hướng Mã Kiều, nói:



- Lấy ra.



- Lấy cái gì?



- Công văn chứ cái gì nữa.



Mã Kiều bừng tỉnh đại ngộ, lập tức móc công văn ra đưa cho một thị vệ.



Thị vệ nhận lấy nhìn, lập tức hành lễ:



- Tỵ chức tham kiến Mã Phó Soái.



Lý Kỳ rốt cuộc được hưởng sự ưu việt của làm quan, rất nhà quan ừ một tiếng, gật đầu hỏi:



- Mã Suất có ở bên trong không?



Ở đây Mã Suất là người có chức quan cao hơn hắn, cho nên hắn tự nhiên tìm Mã Suất báo danh.



- Hồi bẩm đại nhân, Mã Suất vừa mới ra ngoài có việc rồi. Tuy nhiên Đô Ngu Hầu đang ở bên trong.



Thị vệ ôm quyền nói:



- Tỵ chức lập tức đi vào thông báo.



Đô Ngu Hầu mà y nói, chính là người đứng thứ ba của Thị Vệ Mã Tư, vừa vặn xếp sau Lý Kỳ.



- Không cần, ta tự mình đi vào là được. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, phòng của Đô Ngu Hầu ở đâu là được rồi.



- Đô Ngu Hầu đang ở phòng giữa bên kia.



- Ừ.



Lý Kỳ ra hiệu cho Mã Kiều, sau đó hai người đi vào. Thị vệ lập tức sai người dắt lừa của Lý Kỳ buộc ở một bên.