Bắc Tống Phong Lưu

Chương 378 : Vọng Nguyệt Lâu phong ba (p2)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Vị văn sĩ kia thấy thế, vẻ tức giận trên mặt càng thâm, trợn mắt nhìn Hồ Du.



Trong lòng Hồ Du không ngừng kêu khổ, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấp giọng nói:



- Phó soái, ngươi gây ra đại họa rồi.



Nói xong, y tiến lên, hướng văn sĩ kia chắp tay nói:



- Tỵ chức tham kiến Tống Đại Học Sĩ.



Tay văn sĩ tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi, không hề để ý tới y.



Đại họa? Lý Kỳ thực không rõ, hai tay ôm ngực, muốn xem ba người này có thể chơi ra trò gì.



Lúc này, Phạm Tín bỗng đi tới bên cạnh, nói:



- Phó soái, vị kia chính là Tống Mặc Tuyền, Tống Đại Học Sĩ của Hàn Lâm Viện. Chúng ta chớ nên chọc vào y, xuống lầu hai ăn cũng được.



Họ Tống?



Lý Kỳ nhướn mày, đột nhiên nhớ ra trước kia Bạch Thiển Dạ đã từng nói, lão tử của Tống Ngọc Thần làm ở Hàn Lâm Viện. Liền nhỏ giọng hỏi:



- Con trai của y có phải tên là Tống Ngọc Thần?



- Đúng vậy.



Nguyên lai là cùng một ổ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.



Lý Kỳ không khỏi cười ra tiếng, hô lên nói:



- Hôm nay ta làm chủ, ta bảo ngồi chỗ nào thì mọi người cứ ngồi chỗ đó. Xảy ra chuyện gì bản quan sẽ chịu trách nhiệm thay cho các ngươi.



- Ái chà, quan uy thật lớn.



Tống Mặc Tuyền lườm mắt nhìn Hồ Du, không nóng không lạnh nói:



- Hồ Du, thủ hạ của ngươi quan uy còn lớn hơn cả ngươi a.



Hồ Du vội đáp:



- Tống Đại Học Sĩ chớ trách, hôm nay hắn vừa mới tới nhậm chức. Còn rất nhiều quy củ không hiểu. Ta thay hắn xin lỗi ngài. Chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài.



Nói xong, y liền ra lệnh cho đám bộ hạ:



- Phó soái chớ nhiều lời nữa, toàn bộ đi xuống cho ta.



Cái tên này còn là nam nhân hay không?
Người nam nhân hơi mập mạp ngồi bên cạnh Tống Mặc Tuyền đứng lên nói:



- Lớn mật, ngươi chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, nhìn thấy chúng ta không hành lễ thì thôi, còn dám mở miệng vô lễ, coi rẻ thượng quan. Ngươi có biết tội của ngươi hay không?



- Thực xin lỗi, ta không biết ngươi, xin hỏi ngươi tên là gì?



Lý Kỳ trực tiếp hỏi.



Người nọ khẽ đáp:



- Ta là học sĩ của Hàn Lâm Viện, Lục Bách Hiểu.



- Thì ra là Lục học sĩ, hân hạnh, hân hạnh.



Lý Kỳ chắp tay, nói xong hướng đám thủ hạ:



- Các ngươi cũng vậy, còn không mau mau hành lễ.



Mọi người đứng dậy, uể oải nói:



- Tỵ chức tham kiến Lục đại nhân.



Không hổ là lính của ta, rất biết đùa giỡn. Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Vậy được chưa Lục đại nhân? Nếu không có việc gì khác, thì chúng tôi ăn cơm đây. Tiểu nhị, mang rượu lên.



- Chậm đã.



Lục Bách Hiểu giơ tay lên, mỉm cười nói:



- Hiện tại bản quan ra lệnh cho các ngươi xuống lầu ăn.



- Ủa?



Lý Kỳ sững sờ, kinh ngạc hỏi:



- Lục đại nhân, xin hỏi ngài vừa nói gì? Ngài ra lệnh cho chúng tôi xuống lầu ăn?



Lục Bách Hiểu gật đầu:



- Không sai, lẽ nào ngươi muốn kháng mệnh?



Tống Mặc Tuyền vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng, dương dương đắc ý nhìn Lý Kỳ.



Chúng tướng nhất thời không biết làm sao, đễu thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.