Bắc Tống Phong Lưu

Chương 381 : Lời khuyên

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Vừa rồi Mã Kiều uống cũng khá nhiều rượu, ai mời đều không chối từ. Nhưng y vẫn tự nhiên như không có việc gì. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất hiếu kỳ, hỏi:



- Mã Kiều, vừa nãy ngươi uống không ít hơn bọn họ, sao bây giờ vẫn bình thường như không có việc gì vậy?



Mã Kiều thản nhiên đáp:



- Thế đã là gì. Từ nhỏ ta đã được sư phụ cho uống rượu mà lớn lên. Tới năm mười lăm tuổi, chưa từng say một lần. Tuy nhiên, Phó Soái đừng kể việc này cho sư muội của ta. Nàng ấy ghét nhất là ta uống rượu.



Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:



- Vì sao?



Mã Kiều ngượng ngùng đáp:



- Bởi vì mấy năm trước, ta uống với phụ thân của nàng ấy, khiến cho phụ thân nàng ấy hôn mê bất tỉnh, say ba ngày mới tỉnh. Cho nên sư muội rất ghét ta uống rượu.



Lẽ nào người này chính là trong truyền thuyết nghìn chén không say? Lần sau tới nhà Tiểu Cửu phải dẫn theo y mới được.



Trên trán Lý Kỳ đổ mồ hôi, ngượng ngùng gật đầu vài cái.



Mã Kiều bỗng nhiên hỏi:



- Phó Soái, ngày đầu tiên tiền nhiệm mà ngươi đã đắc tội cấp trên rồi. Làm vậy không sao chứ?



Lý Kỳ nhún vai đáp:



- 50/50, làm quan cũng như việc buôn bán vậy. Chức quan của ta không cao không thấp, nếu như không cường ngạnh chút, thì ai sẽ nể ta.



Mã Kiều như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:



- Ta thấy tay Mã Soái kia làm người quá nhát gan, lòng dạ lại hẹp hòi, khó mà dựa vào được.



- Loại người đó không đáng sợ. Nghĩ gì đều biểu hiện ra khuôn mặt, không đáng để lo.



Lý Kỳ khẽ cười.



Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã quay về Túy Tiên Cư.



Lý Kỳ đi tới quầy, tìm Ngô Phúc Vinh hỏi thăm vài câu, thấy mọi việc đều tốt, liền yên lòng, chuẩn bị tới phòng bếp nhìn xem. Vừa tới đại sảnh, chợt nghe thấy một thanh âm êm ái vang lên từ lầu hai:



- Mã Phó Soái vội vã đi đâu vậy?



Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, hơi sững sờ, cười khổ một tiếng, đi lên lầu hai.



Đi vào trong một nhã gian, nhìn vị công tử còn đẹp hơn nữ nhân trước mặt, chắp tay cười nói:



- Triệu cô nương, thực sự chúc mừng, chúc mừng.



Ngườ này chính là Triệu Tinh Yến.



Triệu Tinh Yến sững sờ, nhếch miệng hỏi:



- Ủa, không biết hỉ từ đâu tới?



Lý Kỳ cười đáp:



- Cô muốn ta làm quan như vậy, hôm nay ta rốt cuộc đã làm quan, chẳng lẽ không đáng hướng cô chúc mừng sao?
- Nhưng toàn bộ cấm quân tinh nhuệ đều tập trung ở Thượng Tứ Quân. Hơn nữa Điện Tiền Tư lại là thống suất của Thượng Tứ Quân. Vì vậy mà vừa rồi cô mới bảo ta tới Điện Tiền Tư, không biết ta có nói sai hay không?



Triệu Tinh Yến gật đầu:



- Ngươi nói không sai. Thực ra một bước này, không dễ dàng thực hiện. Ngươi có biết, hiện giờ Điện Soái là ai không?



Lý Kỳ lắc đầu.



- Chính là thân tín của Thái tử đường ca.



Má ơi, địa vị lớn như vậy?



Lý Kỳ khẽ giật mình, tức giận nói:



- Vậy cô cũng quá làm khó ta đi. Không phải cô bảo ta nhắm vào Thái tử đấy chứ.



Triệu Tinh Yến nói:



- Ta không nói như vậy. Tuy nhiên, ngươi có thể dựa vào hai người. Hai người này có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí đó mà không đắc tội Thái tử.



- Ai?



- Thái thái sư và Cao thái úy.



Lý Kỳ hơi trầm ngâm:



- Thái sư thì luôn giúp ta rồi. Tuy nhiên, giờ ông ấy đang dưỡng già ở nhà. Có lẽ người khác có thể cho ông ta chút tình mọn, nhưng ông ta vẫn không thể làm chủ được. Mà Cao thái úy, y luôn một mực phủi sạch quan hệ với ta.



Triệu Tinh Yến nói:



- Ngươi quá coi thường Thái thái sư. Dù ông ta dưỡng già ở nhà, nhưng ông ta ít nhất có thể giúp ngươi thanh trừ những phiền toái không cần thiết. Ngươi chỉ cần dùng danh nghĩa của ông ta, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thị ngươi. Còn về Cao thái úy, những thứ khác ta không dám nói, nhưng y là một người rất trọng tình cũ. Chỉ cần ngươi có ân với y, y nhất định sẽ hồi báo ngươi.



Cao Cầu có tốt như vậy không?



Lý Kỳ kinh hãi nói:



- Cô không lừa dối ta đấy chứ? Vì sao ta chưa từng nghe thấy người khác nói vậy?



Triệu Tinh Yến cười khổ:



- Ta lừa ngươi làm gì. Cao thái úy từng là thư đồng của Tô Đại Học Sĩ. Sau khi Tô Đại Học Sĩ bị giáng chức, người người đều kính nhi viễn chi với ông ta. Nhưng Cao thái úy lại liều lĩnh, dùng lực lượng của mình bảo vệ cả nhà Tô thị, còn đưa cho bọn họ không ít tiền tài. Có thể nói là chiếu cố chu toàn. Còn có, sòng bạc Hồng Vạn sở dĩ có thể trở thành sòng bạc lớn nhất của kinh thành, cũng toàn bộ là nhờ lúc trước Hồng lão gia tử có ơn với Cao thái úy.



Má ơi, không thể tưởng được Cao Cầu lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Xem ra mình đã trách lầm y.



Lý Kỳ gật đầu, như có điều suy nghĩ, nói:



- Nhưng ta chỉ là một quan ngũ phẩm, mà người ta là Thái úy, ta có thể giúp được y cái gì?



Triệu Tinh Yến lắc đầu:



- Việc này ta không giúp ngươi được. Nhưng mục đích cuối cùng của ngươi là phải vào được Xu Mật Viện. Chỉ như vậy, ngươi mới có thể điều động quân đội. Bằng không, cho dù ngươi có huấn luyện được một đội quân vô địch, cũng là phí công.



Xu Mật Viện?



Lý Kỳ nhíu mày, im lặng không nói.