Bắc Tống Phong Lưu

Chương 409 : Song hỷ lâm môn

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Ăn xong cơm trưa, đàm phán cũng đã không sai biệt lắm, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ liền đứng dậy cáo từ.



Đi ra Chu gia, Bạch Thiển Dạ liền khẩn trương hỏi:



- Đại ca, vừa nãy muội làm đúng không?



Lý Kỳ cười nói:



- Rất không tồi.



Bạch Thiển Dạ âm thầm vui vẻ, ngoài miệng lại nói:



- Không phải huynh cố ý khen muội để muội vui vẻ đấy chứ?



Lý Kỳ lắc đầu:



- Buôn bán là việc nghiêm túc, ta sẽ không lấy ra làm trò đùa. Tuy nhiên, sau này khi nói tới chuyện làm ăn, muội không thể thẹn thùng như hôm nay. Mua bán là mua bán, cho dù là cái yếm, cũng là một mặt hàng mua bán. Đây là một việc đứng đắn, muội băn khoăn trong lòng chỉ là việc dư thừa. Như vậy không chỉ khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh quẫn bách, đối phương cũng sẽ trở nên câu nệ, rất bất lợi với đàm phán, muội hiểu chưa?



Bạch Thiển Dạ trầm ngâm một lúc, gật đầu:



- Muội hiểu rồi, cảm ơn huynh.



- Nha đầu ngốc, giữa ta và muội đâu cần nói câu cảm ơn.



Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, lại hỏi:



- Đúng rồi, trước lúc ăn cơm huynh và Chu Tam Lang đi đâu vậy?



Vừa rồi trước lúc ăn cơm nửa canh giờ, Lý Kỳ và Chu Hoa thần thần bí bí rời đi một lát.



Lý Kỳ cười nói:



- Ta đi chọn vải vóc, chuẩn bị dùng cho vũ hội hóa trang. Đồng thời muốn xem xưởng tơ lụa của bọn họ hoạt động như thế nào. Quy mô không nhỏ, tay nghề các vị sư phó cũng không tệ lắm. chỉ là hiệu suất quá thấp.



- Hiệu suất?



- À hiệu suất chính là số lượng hoàn thành trong một canh giờ.



- Ừ.



Bạch Thiển Dạ như có điều suy nghĩ, gật đầu:



- Đại ca có biện pháp giúp bọn họ nâng cao hiệu suất không?



Lý Kỳ nhíu mày:



- Có một vài ý tưởng, nhưng có thể thành công hay không, trước mắt ta không dám khẳng định. Việc này để sau hẵng nói.



- Muội tin huynh. Ủa, kia không phải là Cao nha nội và Tiểu Cửu sao?



Bạch Thiển Dạ nói tới một nửa, bỗng chỉ tay về phía trước.



Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, không phải hai tên dở hơi đó thì là ai, vẻ mặt đưa đám nói:



- Biện Kinh thật là quá nhỏ, tới đây cũng gặp được bọn họ.



- Lý đại ca, Lý đại ca.



Hồng Thiên Cửu cũng phát hiện Lý Kỳ, vẫy tay chạy tới.



Lý Kỳ cố nặn ra vẻ tươi cười:



- Tiểu Cửu, nha nội thật là xảo!



Hồng Thiên Cửu thở phì phò đáp:



- Không, không phải, là bọn đệ cố ý tới tìm huynh.




Lý Kỳ nhìn ba người trợn mắt há mồm, trong lòng nhạc nở hoa.



Chuyện gì vậy?



Hồng Bát Kim nhìn ba con 2 trong tay mình, hai mắt bốc lên một tầng sương mù.



Cao Cầu mỉm cười lắc đầu:



- Lợi hại, lợi hại, tuy nhiên đây mới chỉ đầu ván mà thôi.



- Đó là, đó là.



Lý Kỳ lại bắt đầu gom bài, Hồng Tề thì hỗ trợ:



- Lý Kỳ, ý của Thái úy là sòng bạc cũng như quán bar của ngươi, giao cho Tiểu Cửu và Khang nhi quản lý, mà hết thảy thì do ngươi làm chủ. Chúng ta chỉ chi tiền mà thôi.



Lý Kỳ biết Cao Cầu không muốn ra mặt, tuy nhiên điều này cũng chính hợp ý hắn, sảng khoái nói:



- Thất Công, Thái úy, tùy các vị định đoạt.



- Nghe nói ngươi đã tới xem câu lan kia, ngươi thấy thế nào?



Hồng Bát Kim hỏi.



Lý Kỳ gật đầu cười:



- Chỗ đó rất không tồi. Tuy nhiên ta còn cần một con thuyền lớn đặt ở bờ sông để làm chỗ ngồi cho khách quý.



Tuy nói chuyện, nhưng bàn tay của hắn vẫn rất linh hoạt.



Hai mắt Hồng Bát Kim lóe lên:



- Ý này rất hay.



Cao Cầu cười ha hả:



- Mở sòng bạc trên thuyền, thật là có ý tứ. Thất Công nhọc lòng mời hắn tới, đúng là cử chỉ sáng suốt.



Hồng Tề cười ha hả:



- Không phải Thái úy cũng có ý đó sao.



Lý Kỳ thấy bài của mình đều là bộ dây, âm thầm đắc ý, cứ cười đi, tí nữa đừng có khóc.



- Xin lỗi, ba bích lại ở trong tay ta, bộ dây…



Hắn còn chưa nói hết, Cao Cầu bỗng xen ngang:



- Ta nhớ là ở ván thứ hai, có 3 tép thì được ra trước.



Hồng Bát Kim gật đầu:



- Đúng vậy, không phải lần trước ngươi nói như vậy sao?



Mịa, sao mình lại quên mất việc này.



Trong lòng Lý Kỳ bắt đầu mặc niệm, bộ dây, bộ dây.



Cao Cầu mỉm cười, tiêu sái ném xuống hai con bài:



- Đôi ba.



Má ơi, Lý Kỳ ngây dại nửa ngày, ảm đạm kêu lên:



- Thôi.