Bắc Tống Phong Lưu

Chương 411 : Điều giáo Trương Nhuận Nhi

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Nếu muốn dùng một câu để miêu tả tửu lượng của Mã Kiều, thì chính là “Mọi người đều say, độc ta tỉnh”.



Yến tịch duy trì mãi tới canh ba mới kết thúc.



Đám tiểu bối như Hồng Thiên Cửu đã gục hết, không có một người nào tỉnh táo. Cao nha nội tốt số, có Cao Cầu sai người dìu về. Đáng thương Sài Thông, say rượu nôn một bãi rồi ngủ luôn ở đây. Cha con Hồng Tề cũng uống tới đầu óc choáng váng, ngồi ở ghế không biết thì thào cái gì. Nhưng có thể nhìn ra được đêm nay bọn họ uống rất tận hứng.



Chỉ có vua uống rượu Mã Kiều là tỉnh táo. Nếu Lý Kỳ không bảo y về, thì chắc y còn chuẩn bị uống thêm một bát lớn nữa.



Trên đường.



- Mã Kiều, các ngươi đã uống bao nhiêu rượu?



Lý Kỳ rất hiếu kỳ hỏi. Vừa rồi lúc hắn vào trong nhà, thấy bình rượu la liệt khắp nơi, hắn cũng lười đếm.



Mã Kiều vung đầu cho tỉnh rượu, đáp:



- Ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên tửu lượng của Thất Công và Bát Kim ca quả thực không tồi. Có thể uống cùng ta tới mức đấy, ngoại trừ sư phụ ta ra không có ai.



May mắn có Lỗ Mỹ Mỹ, bằng không, khéo thằng nhãi này uống hết hầm rượu của mình mất.



Lý Kỳ cười ngượng ngùng:



- Vậy hiện tại ngươi không sao chứ?



Mã Kiều lắc đầu:



- Không có việc gì, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là đói bụng. Vừa nãy chỉ lo uống rượu, ngay cả cơm đều quên ăn. Ngươi cũng thật là, đợi ta ăn nốt bát cơm rồi về.



Mẹ ngươi, ngươi tưởng đó là nhà ngươi à, còn muốn ăn xong cơm mới đi?



Lý Kỳ lườm y một cái:



- Tốt rồi, đừng càu nhàu nữa. Vừa nãy ta cũng chỉ mới ăn có hai miếng thịt, không nói thì thôi, vừa nhắc cái ta lại đói bụng. Như vậy đi, chúng ta quay về Tần phủ, tìm chút đồ ăn để ăn.



- Cũng được, đi nhanh lên.



- Đi nhanh? Ngươi đi được không? Thôi đi từ từ thôi, ngươi ngã ta không nhấc nổi.



- Ngươi cũng quá coi thường nhau, chút rượu ấy có là gì, nhanh đi thôi.



Hai người dùng tốc độ nhanh nhất quay về Tần phủ. Vừa vào cửa liền đi thẳng tới phòng bếp.



- Ủa, đã trễ như vậy rồi, còn ai ở phòng bếp nhỉ?



Từ xa, Lý Kỳ nhìn thấy bên trong phòng bếp vẫn còn sáng đèn, không khỏi hiếu kỳ.



Mã Kiều có vẻ như rất đói:



- Mặc kệ người đó là ai, đi xem chẳng phải sẽ biết. Nếu là Lục tử tiểu sư phó đang ăn vụng, vậy thì quá tốt, chúng ta có thể ăn sẵn.



Ngô Tiểu Lục có tật xấu là hay ăn vụng, trên dưới Tần phủ không người không biết.



Tên này chắc đói meo rồi. Nhưng vì sao Lục tử lại ở chỗ này. Bên trong rốt cuộc là ai?
- Không còn kịp rồi. Làm bánh ngọt này phải cần khuôn đúc. Muội cho rằng làm đơn giản như vậy à. Vừa nãy ta đã nói, đây là một phần hiếu tâm của muội, vô luận nó có hình dáng như thế nào, ông nội của muội đều sẽ thích.



Lý Kỳ lắc đầu nói.



Hai mắt Trương Nhuận Nhi hiện lên một tia tiếc nuối. Nàng là một nữ nhân thích sự hoàn mỹ. Bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, cầu khẩn nói:



- Lý đại ca, liệu huynh…huynh có thể thu muội làm đồ đệ không. Muội thực sự rất thích làm bánh.



Lý Kỳ cười nói:



- Được chứ. Thực ra ta cũng có tính toán đó.



Trương Nhuận Nhi mừng rỡ, tranh thủ thời gian hành lễ:



- Nhuận Nhi bái kiến sư phụ.



Lý Kỳ nâng nàng dạy:



- Tốt rồi, tốt rồi, cái gì mà sự phụ, đồ đệ, ta không coi trọng mấy thứ đó. Ta cọi trọng là năng lực của muội. Tuy nhiên, muội phải nói chuyện này trước với vị ca ca kia của muội một câu. Tên đó tương đối nhỏ mọn. À, câu này đừng nói với y.



Trương Nhuận Nhi cười khúc khích nói:



- Nhuận Nhi đã hiểu.



Lý Kỳ nghiêm mặt nói:



- Ta thu muội làm đồ đệ, múc đích chính là vì mở một cửa hàng bánh ngọt, do muội và Lỗ nương tử quản lý. Muội theo Lỗ nương tử học cách làm bơ cùng với mứt hoa quả trước đã. Rồi sau đó ta sẽ dạy hai người làm các kiểu bánh ngọt. Chờ hai người xuất sư, tin rằng cửa hàng đó cũng có thể tự hoạt động.



Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận Nhi nghe xong, nhất thời vui tới nhướn mày. Duy chỉ có Mã Kiều ngồi xổm ở bên cạnh bếp, một bộ đáng thương nói:



- Phó Soái, mỳ của ngươi rốt cuộc đã xong chưa, ta sắp chết đói rồi đây.



Lý Kỳ thấy đã xong, liền mở vung, gắp mỳ bỏ vào trong bát, rồi thêm ít hành vào. Bát mỳ nóng hổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Mã Kiều lập tức bưng lên một bát rồi ăn:



- Chà chà, bát mỳ này ăn ngon thật, vừa dai vừa ngọt, càng nhai càng thơm. Sư muội, muội cũng ăn đi, để nguội lại không ngon.



- Sư huynh, muội không đói bụng, huynh ăn nhiều một chút.



Lỗ Mỹ Mỹ gắp hơn nửa mỳ trong bát mình cho Mã Kiều.



Hành động này làm cho Mã Kiều rất kích động, thiếu chút nữa nuốt cả cái bát vào.



Lý Kỳ nhìn một màn này, mới hiểu được cái gì gọi là ‘Chỉ ao ước uyên ương, không ao ước tiên’.



Trương Nhuận Nhi không vội ăn, mà hiếu kỳ hỏi:



- Lý đại ca, vì sao vừa nãy huynh bỏ hành vào?



Lý Kỳ cũng đói meo rồi, vừa bưng bát lên chuẩn bị ăn, nghe thấy Trương Nhuận Nhi hỏi vậy, nghĩ bụng, cô nàng này đúng là một nhân tài, quan sát rất cẩn thân.



- Muội chỉ cần sử dụng thành thạo tỏi và hành là sẽ hiểu. Đạo lý trong đó, muội tự lục lọi. Ta ăn trước đây.