Bắc Tống Phong Lưu

Chương 423 : Hỏa quang xà ảnh

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


- Đại nương, đây là thịt gì vậy?



- Ủa, quân gia, những con mồi này không phải do các vị săn được sao, lại còn hỏi ta?



- Thịt này non như vậy, vừa nhìn là biết thịt thỏ.



- Thịt thỏ…Phó Soái, là ngài à.



Tiểu binh quay đầu nhìn, thấy người lên tiếng là Lý Kỳ, tranh thủ thời gian gật đầu hành lễ.



Lý Kỳ cười cười:



- Đừng để ý tới ta, tiếp tục chọn ăn đi. Đằng sau còn có huynh đệ chờ.



- Tuân mệnh.



Hiện tại trước chỗ nướng thịt đã đứng đầy người. Mỗi người đều duỗi cổ nhìn từng xiên thịt nướng ở trên vỉ, nước miếng chảy tí tách.



Tuy đông, nhưng tất cả mọi người xếp hàng rất ngay ngắn trật tự, không chút hỗn loạn. Đó là nhờ khoảng thời gian huấn luyện này phát huy tác dụng.



Khoan hẵng nói, Trần Đại Trụ đúng là người thích hợp với việc nướng thịt. Thủ pháp tinh tế, lại kiên nhẫn. Thịt do cậu ta nướng vừa thơm vừa mềm, không hề bị cháy. Mà ngay cả Lý Kỳ cũng phải nổi cơn thèm ăn. Với lại hắn đã mệt mỏi cả buổi trưa rồi, còn chưa kịp uống nước đã chạy tới đây. Hắn chỉ vào miếng thịt có màu vàng đỏ hỏi:



- Trụ Tử, đây thịt báo à?



Trần Đại Trụ gật đầu.



- Tốt, thịt này để ta lo liệu, ngươi sang chỗ khác đi.



- Vâng.



Lý Kỳ tự mình động thủ, sau khi nướng chín, rắc gia vị lên rồi bỏ vào trong bát, bắt đầu ăn. Âm thầm thở dài, thịt báo thời này ăn ngon hơn thịt báo đời sau nhiều lắm. Thật là thơm.



Trước kia, dù Lý Kỳ ăn không ít thịt thú rừng, nhưng dù sao vẫn có chỗ thiếu thốn. Thỉnh thoảng có thì ăn thôi. Mà thịt báo Lý Kỳ đã nếm qua không tới mười lần. Có một lần hắn công tác ở Côn Minh, từng được ăn thịt cầy hương kho tàu ở một quán nhỏ thôn quê. Hương vị cực kỳ đậm đà, tới tận bây giờ vẫn còn nhớ. Chỉ tiếc là hắn không có cơ hội được ăn lần nữa.



Lý Kỳ vừa ăn, vừa nhìn xung quanh, chợt phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái. Chính là rất ít binh sĩ ăn nội tạng nướng. Bởi vậy tùy ý tìm một binh sĩ hỏi:



- Ngươi không thích ăn những nội tạng kia à?



Người nọ vừa nghe thấy hai chữ nội tạng, liền cảm giác buồn nôn, vội lắc đầu nói:



- Bẩm Phó Soái, tỵ chức chưa từng nếm qua.



Lý Kỳ gật đầu, sau đó rời đi. Những người này thực không biết hưởng thụ. Các ngươi không ăn, thì ta ăn. Hắn đi tới trước mặt một vị đại nương, cười nói:



- Dư đại nương, cho cháu vài xiên lòng gà.



Vị Dư đại nương này thấy là Lý Kỳ, vội ừ một tiếng, liền cầm bốn năm xâu bỏ vào trong bát của hắn.



Bỗng có thanh âm vang lên bên cạnh:



- Đại nương, cũng cho cháu vài xiên, cháu muốn ăn thử xem.



Nghe khẩu khí, Lý Kỳ không nhìn cũng biết là tiểu tử Hồng Thiên Cửu. Quay đầu nhìn,c hỉ thấy Hồng Thiên Cửu chính đang cầm một cái cánh gà nướng thơm ngào ngạt, vừa ăn, vừa vui tươi hớn hở nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ lườm cậu ta một cái:



- Không phải ngươi thích ăn cánh gà nướng nhất sao? Giờ lại muốn đổi khẩu vị à?



Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:



- Lý đại ca, huynh là người sành ăn như vậy, ăn theo huynh nhất định là đúng.



- Hắc, tiểu tử ngươi thật là cơ linh. Điều này cũng bị ngươi phát hiện.


- Bỏ qua thôi. Nếu như rắn có kịch độc, vậy thì quá nguy hiểm.



- Tuyệt đối có kịch độc, mau mau vứt đi.



Hiện tại Cao nha nội đã đứng lên bàn rồi.



Ngưu Cao tự tin nói:



- Xin Phó Soái yên tâm. Mấy con rắn này không gây thương tổn tới tỵ chức, ngài chờ một lát.



Nói xong, hắn hướng một thủ hạ bên cạnh nói;



- Ngươi nhanh đi lấy cung của ta tới đây.



- Vâng.



Lý Kỳ nghe thấy Ngưu Cao cần cung, lờ mờ đoán ra y định làm gì. Nghĩ bụng, tay Ngưu Cao này nhìn bề ngoài có vẻ thô lỗ, nhưng đầu óc rất thông minh. Trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, liền không ngăn cản nữa.



Ngưu Cao tiếc hận nói:



- Nhưng tiếc rằng Mã huynh đệ không ở đây. Bằng không tỵ chức đã cùng y tỷ thí một phen rồi.



Bởi vì Lý Kỳ đang trong giai đoạn bí mật phối chế thủy tinh, cho nên mới để Mã Kiều nghỉ một ngày, để cho y một ngày thoải mái theo đuôi sư muội của y. Lý Kỳ cười nói:



- Yên tâm, sau này còn nhiều cơ hội mà.



Triệu Giai bỗng nhiên nói:



- Bổn vương so tài với người. Bổn vương tuy từ nhỏ đã đi săn, nhưng chưa từng săn rắn bao giờ. Cũng muốn thử xem.



Ngưu Cao vui vẻ, ngoài miệng lại nói:



- Tiểu nhân sao dám tỷ thí với điện hạ.



- Không sao bổn vương không để ý tới mấy lễ tiết đó.



Triệu Giai tiêu sái vung tay lên, lại sai người cầm cung tiễn tới cho y.



Rất nhanh, cung tiễn được đưa tới.



Cung mà hai người lựa chọn đều thuộc loại cung nhẹ và linh hoạt. Bởi vì để giết rắn cần nhanh, chuẩn, và hung ác.



Ngưu Cao hỏi:



- Điện hạ muốn so như thế nào?



- Tùy ngươi quyết định.



- Vậy thả mấy con rắn này ra ngoài rồi chúng ta đứng cách năm mươi bộ bắn được không?



- Được.



Lý Kỳ lập tức sai người tản ra để lại một khu đất trống cho hai người bọn họ. Sau đó lưu lại vài thị vệ có thân thủ nhanh nhẹn đứng gần bảo vệ Triệu Giai. Những người còn lại thì lùi về cái bàn bên kia.



Đợi làm xong công tác an toàn, một binh sĩ có gan lớn cầm tấm vải tới đất trống bỏ xuống, sau đó chạy nhanh rời đi.



Tất cả mọi người ngừng thở. Trong túi chợt phát ra vài tiếng ‘Xuy xuy xuy’, khiến cho người ta sởn gai ốc.



Gió đêm thổi qua, ánh lửa bập bùng, đã khiến mọi người càng thêm khẩn trương.



Bỗng, có một con rắn ló đầu ra ngoài. Cái đầu đặc thù của nó đã khiến Lý Kỳ vừa liếc cái đã nhận ra, không khỏi kêu lên:



- Rắn hổ mang!