Bắc Tống Phong Lưu
Chương 438 : Ý không ở lời
Ngày đăng: 07:27 30/04/20
Thái Kinh liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn ngây ra như phỗng, như đã đoán được hắn sẽ có vẻ mặt đó, cười ha hả, hướng ngoài cửa nói:
- Vào đi.
Két một tiếng, cửa được mở, chỉ thấy một nữ tử có dáng người nổi bật, phong tư yểu điệu đi vào. Nàng trang điểm rất nhạt, mắt như thu thủy, da trắng như ngọc, tóc đen buộc lại, từng bước chân sinh hoa. Sự xuất hiện của nàng khiến cho ánh nến xung quanh cũng phải lu mờ đi không ít.
Nàng đi tới trước mặt Thái Kinh, nhẹ nhàng thi lễ, môi son hé mở, răng trắng hiện ra, nói:
- Phong Nghi Nô bái kiến Thái sư.
Cô gái này chính là Phong Nghi Nô. Mỗi lần nàng xuất hiện lại làm cho người ta kinh diễm. Cả kinh thành lớn như vậy, chỉ có Lý Sư Sư mới so được với nàng.
Thái Kinh mỉm cười, khoát tay:
- Phong nương tử không cần đa lễ.
Phong Nghi Nô đứng dậy, con ngươi sáng ngời bỗng chuyển hướng sang Lý Kỳ vốn đang ngồi lăng chỗ đó, cười yếu ớt nói:
- Mã Phó Soái, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?
Ngữ khí rất đạm mạc.
Vốn không có việc gì, nhưng vừa thấy ngươi đã bị con mẹ nó bệnh nhẹ rồi. Lý Kỳ nao nao, cười đáp:
- Phong Hành Thủ, đã lâu rồi không gặp.
Từ chuyện quyên tiền lần trước, Lý Kỳ chưa hề gặp lại Phong Nghi Nô. Công việc bận rộn, đã khiến hắn cơ hồ quên mất vị nữ tử đã từng có lúc ngắn ngủi tiếp xúc thân thể với hắn. Nhưng hôm nay Phong Nghi Nô chợt xuất hiện, quả thực khiến hắn chấn động.
- Mời Phong nương tử ngồi.
Thái Kinh duỗi tay, đợi Phong Nghi Nô ngồi xuống, ông ta lại hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi thấy vị lão sư mà lão phu chiêu mộ này thế nào?
Ngữ khí rất là đắc ý. Có thể mời Phong Nghi Nô tới, quả thực là một việc đáng giá để khoác lác.
Lão sư? OMG, mời hành thủ chạm tay có thể bỏng của kinh thành tới làm lão sư? Ông trời, đừng đùa ta chứ.
Trong đầu Lý Kỳ bỗng hiện lên hình ảnh Phong Nghi Nô mặc mộ bộ trang phục giáo viện đứng trên bục giảng dạy học sinh tiểu học. Đây là chuyện gì vậy? Nữ nhân này với cái ghề lão sư chẳng liên quan gì tới nhau, nghĩ kiểu gì cũng thấy quỷ dị. Rốt cuộc ả ta muốn làm trò gì vậy?
Thái Kinh thấy Lý Kỳ lặng lẽ không nói, nhướn mày hô:
- Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Thái Kinh dò hỏi.
Nàng ta đã nói như vậy, ta còn có thể làm thế nào nữa. Nếu ta cự tuyệt nàng, đợi tí nữa ngươi sẽ nói ta không nể mặt ngươi. Lý Kỳ thản nhiên đáp:
- Thái sư, học viện là do ngài cầm lái, tự nhiên là do ngài quyết định.
Phong Nghi Nô bỗng đứng dậy, hành lễ nói:
- Thái sư, Nghi Nô thấy việc mở học viện là một việc rất nghiêm túc. Cho nên Nghi Ngô có thể hy vọng dựa theo đúng trình tự, đường đường chính chính đi vào học viện. Nếu không, sau này sẽ có lời ra tiếng vào, gây thêm phiền toái cho Thái sư. Mong Thái sư đáp ứng Nghi Nô.
Thái Kinh kinh ngạc hỏi:
- Ý của cô là?
Phong Nghi Nô quay đầu nhìn Lý Kỳ, nghiêm mặt nói:
- Ta hy vọng cũng như những người khác, do Mã Phó Soái phỏng vấn ta. Nếu thực lực của ta không đủ, thì ta sẽ không miễn cưỡng.
Thái Kinh sững sờ, lại hướng Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi thấy thế nào?
Hắc, lão tử tha cho ngươi một mạng, ngươi lại tìm tới tận cửa. Ngươi tưởng ta là quả hồng mềm à? Lý Kỳ nhếch miệng, trả cho Phong Nghi Nô một nụ cười gian. Nhưng nàng ta lập tức đáp trả bằng ánh mắt mê người như nguồn điện 300 kW, khiến cho Lý Kỳ thiếu chút nữa không kiềm chế được, tranh thủ thời gian thu nhiếp tinh thần, cười hì hì nói:
- Ta không có ý kiến.
Hai người bọn họ đã không có ý kiến, Thái Kinh đương nhiên sẽ không phản đối, gật đầu cười nói:
- Vậy được, cứ làm theo như lời các ngươi nói. Mà lão phu cũng muốn nhìn xem Lý Kỳ chiêu mộ lão sư như thế nào.
Phong Nghi Nô như có chút không chờ đợi được, quay đầu nhìn Lý Kỳ, hỏi:
- Mã Phó Soái, hiện tại có thể bắt đầu chưa?
Thái Kinh bỗng khóat tay:
- Chậm đã, Lý Kỳ đã bận rộn cả buổi chiều, giờ vẫn còn chưa ăn cơm. Không bằng như vậy đi, chúng ta ăn xong rồi nói…Đúng rồi, Lý Kỳ, trong phòng bếp vừa vặn có một tảng thịt bò, ngươi…
Lý Kỳ tranh thủ thời gian ngắt lời ông ta:
- Thái sư, vừa rồi ngài đã ăn chim cút nướng, chắc hẳn đã no rồi. Đợi tí nữa hạ quan làm một bát canh đầu cá nấu với đậu hũ, giúp Thái sư tiêu hóa.