Bắc Tống Phong Lưu

Chương 441 : Hiến áo (p1)

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


- Chu Nhị ca, ngày mai huynh có tham gia vũ hội hóa trang ở quán bar Rít Gào không?



- Đương nhiên rồi, hỏi vớ vẩn.



- Vậy huynh chuẩn bị hóa trang thành ai?



- Điều này…ha ha, đợi lúc đó hẵng nói.







Thời gian tới vũ hội hóa trang càng ngày càng gần, đám công tử ca trong kinh thành cũng bắt đầu trở nên táo bạo. Bọn họ vừa chờ mong, lại vừa lo lắng. Sợ hãi đến lúc đó mọi người lại cười vào cách ăn mặc của mình. Kết quả là có thể tùy ý nhìn thấy đám công tử ca tốp năm tốp ba thảo luận vũ hội hóa trang lần này.



Mà người khởi xướng, Lý Kỳ, giờ đang rất đau đầu. Mục đích của hắn mở vũ hội hóa trang chỉ là muốn cải cách. Nhưng một phen nói chuyện với Bạch Thiển Dạ lại khiến hắn cảm thấy việc này không dễ dàng như vậy. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thể nắm chắc tuyệt đối thuyết phục được Cao Cầu. Nhưng vũ hội hóa trang sắp tới rồi, không có cách nào khác, hắn đành phải đi thử vận may.



Buổi chiều hôm đó, Lý Kỳ phân phó Mã Kiều cầm theo hai cái túi cùng một ít đồ điểm tâm tới phủ Thái úy. Đứa nhỏ trông cửa thấy Lý Kỳ ăn mặc tầm thường, còn tưởng rằng là hạ nhân của nhà quyền quý nào đó, liền hỏi:- Ngươi là người của phủ nào vậy?



Phủ nào? Hắc, tuổi còn nhỏ mà ăn nói đã có phong phạm của người lãnh đạo rồi. Lý Kỳ cười hắc hắc:- Tại hạ Lý Kỳ, Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Thái úy.



- Lý…Lý Kỳ, Lý Kỳ của Túy Tiên Cư?Đứa nhỏ trông cửa hỏi.



Lý Kỳ cười cười:- Đúng vậy.



- Ngài chờ một lát.



Đứa nhỏ kia lập tức thay đổi sắc mặt, nói xong liền chạy nhanh vào trong.




Cao nha nội cười ha hả:- Lý Kỳ, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay. Tí nữa ta nhất định phải kể cho đám người Tiểu Cửu nghe mới được.



Đổ mồ hôi, xem ra trong lòng bọn họ mình đã trở thành người toàn năng rồi.



Lý Kỳ cảm thấy rất lo lắng với chỉ số thông minh của Cao nha nội, cười ngượng ngùng nói:- Nha nội quá đề cao tại hạ. Tại hạ còn có rất nhiều điều phải chỉ giáo Thái úy.



Cao nha nội nghiêng đầu, cười hắc hắc:- Lý Kỳ, ngươi không cần phải nịnh hót cha ta. Huống hồ, người nịnh hót cha ta có rất nhiều, sao ngươi không nịnh hót ta ấy, hắc hắc.



Dm, đây là địa bàn của ngươi, nên ta nhịn.



Lý Kỳ cắn răng, hận không thể nhét quả cầu vào miệng thằng nhãi này.



Cao Cầu trừng mắt, trầm giọng nói:- Khang nhi, con không bớt nói vài lời được à.



- Vâng, vâng.Cao nha nội vội cúi đầu.



Cao Cầu bất đắc dĩ thở dài. Lý Kỳ thấy vậy, tổ vẻ đồng tình với Cao Cầu. Thầm nghĩ, nếu mình có đứa con như vậy, phỏng chừng đã tức giận tới lên cơn đau tim rồi.



Cao Cầu không để ý tới Cao nha nội, hướng Lý Kỳ cười nói:- Lý Kỳ, chỗ này không phải là nha môn. Ngươi không cần phải khiêm tốn. Một người không biết gì về xúc cúc sao có thể nghĩ ra giải đấu chuyên nghiệp thú vị như vậy được?Vừa dứt lời, Cao Cầu bỗng giơ chân đá quả cầu trong tay của Lý Kỳ. Tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Mà ngay cả Lý Kỳ cũng không kịp phản ứng. Chỉ là Cao Cầu phỏng chừng đoán sai sức cầm cầu của Lý Kỳ. Chỉ thấy quả cầu kia bay ra đằng sau.



Bỗng, phía sau Lý Kỳ lóe lên một thân ảnh, dùng một chân đỡ quả cầu, sau đó chân kia tung lên.



Vù một tiếng, chỉ thấy quả banh kia hóa thành lưu tinh bay thẳng về phía long môn.Cầu bay qua lỗ.