Bắc Tống Phong Lưu

Chương 449 : Vũ hội hóa trang (p6)

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Cao Cầu đi tới trước mặt Tống Huy Tông, hơi thi lễ, nhẹ giọng hô:- Đại quan nhân.



Tống Huy Tông quay đầu nhìn, vẻ mặt sửng sốt:- Ủa? Bộ quần áo này của ngươi thật quái dị.



Lý Kỳ bí mật nháy mắt cho nữ nhân kia. Nàng ta cũng rất thức thời thi lễ một cái, sau đó đứng dậy ly khai.



Cao Cầu cười nói:- Đây là Lý Kỳ đặc biệt làm cho tiểu nhân.



Đám người Tống Huy Tông đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu. Tống Huy Tông buồn bực nói:- Chẳng lẽ những mặt nạ này đều do ngươi làm ra?



- Là do tiểu nhân thiết kế, rồi nhờ người làm.



Tống Huy Tông không biết nói gì, lắc đầu:- Lý Kỳ, hôm nay ngươi nói thẳng xem, có điều gì ngươi không biết không?



- Đại quan nhân cứ nói đùa. Có rất nhiều thứ hạ quan không biết. Chẳng hạn như viết chữ đó, dù luyện đến mấy hạ quan cũng không viết tốt được.Lý Kỳ cười ha hả.



- Điều này cũng đúng.



Tống Huy Tông lại cẩn thận đánh giá bộ trang phục của Cao Cầu, hiếu kỳ hỏi:- Bộ trang phục này có đặc điểm gì?



- Đại quan nhân có điều không biết, bộ y phục mà Lý Kỳ làm này rất thú vị. Không chỉ thuận tiện, còn thoải mái. Đặc biệt là lúc chơi xúc cúc, mặc nó vào quả thực như hổ thêm cánh, cảm giác thân thể như nhẹ hơn rất nhiều, cước pháp cũng linh hoạt hơn lúc trước. 



Cao Cầu khen không dứt miệng. Có thể thấy đây là lời tâm huyết của y.



Hai mắt Tống Huy Tông sáng ngời, vui vẻ hỏi:- Có thật không?



- Tiểu nhân sao dám lừa ngài.



Tống Huy Tông hít một hơi, có chút ngứa ngáy ở chân, ánh mắt nhìn về phía Lý Kỳ.
Cao nha nội thấy Lý Kỳ mệt mỏi ứng phó, âm thầm cười trộm vài tiếng, bỗng nhiên nói:- Lý Kỳ, không phải ngươi đã chuẩn bị cho mình một bộ sao, sao còn chưa mặc cho chúng ta nhìn thử một cái?



Lời này vừa ra, Tống Huy Tông liền trợn mắt nói:- Ngươi còn dấu một bộ?



Dm, tên tiểu tử này cố tình gây khó dễ cho mình đây mà. Sớm không nói, muộn không nói, lại nói đúng vào lúc mấu chốt. Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:- Đại quan nhân, vừa rồi tiểu nhân cũng muốn hiến bộ đó cho ngài. Nhưng bộ đó may theo cỡ người của tiểu nhân. Cho dù hiến cho ngài, ngài cũng không mặc được.Hắn cao hơn một mét tám, ở thời này có thể nói là rất cao.



Tống Huy Tông liếc nhìn Lý Kỳ, bất đắc dĩ nói:- Điều này cũng đúng.



Lý Bang Ngạn vội nói:- Dáng người của hai chúng ta không sai biết lắm.



Không sai biệt lắm? Lý Kỳ đứng thẳng người, lập tức cao hơn y nửa cái đầu. Lý Bang Ngạn ngẩng đầu nhìn lên, ho nhẹ một tiếng:- Kém chút xíu.



Triệu Giai cười ha hả:- Lý Kỳ, ngươi nhanh mặc vào để phụ thân cùng chúng ta nhìn một cái. Áo ngươi tự làm cho mình khẳng định dễ nhìn hơn Nghiêu Khang.



Không thể tưởng được Triệu suất ca lại hiểu mình như vậy.



Lý Kỳ nghĩa chính ngôn từ nói:- Triệu công tử, Lý Kỳ không phải hạng người đó. Quần áo của ta quả thật có chỗ bất đồng với Cao nha nội. Nhưng ta thiết kế quần áo đều là dựa theo khí chất của từng người để làm. Chỉ cầu hoàn mỹ và tinh tế.



Triệu Giai rất hiểu tính cách của Lý Kỳ, cười ha hả hỏi:- Vậy vì sao Nghiêu Khang và đám người Tiểu Cửu mặc lại giống nhau.



- Ách, ta làm vậy không phải vì nghĩ tới danh tiếng Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành sao.



Tống Huy Tông không nhịn được nói:- Tốt rồi, tốt rồi, ngươi đừng dong dài nữa, mau đi thay quần áo đi.



- Vâng.



Lý Kỳ chắp tay, tinh mang trong mắt lóe lên, rốt cuộc tới phiên mình lên sân khấu.