Bắc Tống Phong Lưu

Chương 471 : Ngụ ý thật sự

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Mặc dù Lý Kỳ vô cùng tự tin với tài nấu nướng của mình, nhưng cũng không tự tin tới mức mù quáng như Mã Kiều. Kỳ thật nếu nói về tài làm rau tỉa củ, hắn so với đầu bếp thời đại này có thể nói là chẳng có chút ưu thế nào đáng nói, thậm chí hoàn cảnh có chút thiệt thòi, suy cho cùng ở trong cái xã hội mà nhịp sống khá nhanh của đời sau, trừ những cuộc đấu tranh ra, ai cũng sẽ không hao phí quá nhiều thời gian trong phương diện này, cho dù ngươi có tốn kém thế nào, những người khách cũng không đủ khả năng tiêu thụ. Mà đầu bếp thời đại này đều thích làm thủ công, đặc biệt là quản lý nhà bếp, mỗi một món ăn đều cố gắng hoàn thiện tốt đẹp, cho dù là một chiếc lá, nhớ bữa tiệc Giải Hoàng Yến lần trước, món Giải Hoàn Ngọc Phiến của Cổ Đạt đã để cho Lý Kỳ một ấn tượng sâu sắc về tài cắt rau tỉa củ của đầu bếp đương đại.



Nhưng, Lý Kỳ cũng biết rõ ưu thế của mình ở đâu, đó chính là tri thức tiên tiến, mười sáu châu của Yến Vân phải cẩn thận đi xem, kỳ thật đều không hẳn là hoàn mỹ hoàn toàn, nhưng cảnh tượng kỳ diệu khiến cho mọi người không để ý đến điểm này, hơn nữa từ xa nhìn lại, thấy rầm rộ ào ạt, dường như chẳng có lấy một sai sót nào.



Triệu Giai vung nắm tay hét lớn:



- Hay, cái tên này rất hay.



- Không tồi, không tồi, cái tên này thật sự không tồi.



Tống Huy Tông cũng gật đầu liên tiếp, bỗng nhiên tỏ vẻ hoang mang nói:



- Nhưng vì sao vậy …



Lý Kỳ cắt lời y, nói:



- Thưa Hoàng Thượng, vi thần biết rằng người muốn hỏi điều gì, nguyên nhân vì sao vi thần xin được nói sau, món ăn này của vi thần còn có một bước nữa. Nếu Hoàng Thượng xem đủ rồi, vi thần xin tiến hành luôn bước cuối cùng này.



- Xem đủ rồi ư? Ý ngươi nói nghĩa gì vậy?



Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi.



Lý Kỳ cười nói:



- Là như này, sau khi bước cuối cùng hoàn thành, băng điêu cũng không còn nữa rồi.



Tống Huy Tông hoảng sợ nói:



- Cái gì cơ? Ý của ngươi muốn phá hủy nó ư?



“Ý đó là gì vậy? Ta không hủy, ngươi cũng không thể nào đem về nhà.”



Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu.



- Cái này.. Băng điêu đẹp như vậy, vì sao ngươi lại phá hỏng nó đi vậy?



Tống Huy Tông khó hiểu nói.



Một mình Trương Trạch Đoan gật đầu nói:



- Tốt lắm, tốt lắm, băng điêu này có thể được coi là vô giá, ta vẫn muốn quan sát một lát.., ta đồng ý dùng tiền mua lại nó.



Những người còn lại cũng gật đầu liên tiếp, dường như không hiểu nổi tại sao Lý Kỳ phải làm như vậy.



“Ta thì muốn bán lắm, vấn đề là các ngươi lại không đem đi.”



Lý Kỳ cười ngượng nói:



- Bẩm Hoàng Thượng, Trương Đại Học Sĩ. Các ngài có lẽ không biết, toàn bộ ngụ ý thực sự của băng điêu này đều dựa vào bước cuối cùng mà ra, nếu không tiến hành bước này, băng điêu cũng không thể coi là một thành phẩm được.



- Ngụ ý chân chính ư?



Tống Huy Tông nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ nói:
- Khoảng cách ở giữa hai mắt thì sao?



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ mù mờ không biết gì.



- Không sai, giữa hai con mắt của người có khoảng cách nhất định, điều này tạo nên ảnh tượng của vật thể tồn tại những khác biệt trong hai mắt đó, chỉ là sự khác biệt rất nhỏ, vì vậy bình thường không dễ gì cảm nhận được. Còn nữa, do khoảng cách giữa vật thể và mắt không giống nhau, góc nhìn của hai mắt cũng sẽ không giống nhau, mặt khác còn có ánh sáng phản xạ trên mặt băng…



Nói đến đây, Lý Kỳ bỗng nhiên nghĩ rằng bọn họ hẳn không hiểu về quang học, lập tức sửa lời nói:



- Chính là ánh sáng và bóng tối ở phía sau của toàn bộ băng điêu khác biệt, cho nên đã tạo thành ảo giác. Vi thần cũng đã lợi dụng những ảo giác này, khiến cho Hoàng Thượng cũng như các vị đại thần cảm thấy băng điêu kia đang lồi lên. Nhưng loại thủ pháp này có một khiếm khuyết, bắt buộc phải có một góc nhìn riêng, trước mặt thần chiếu theo vị trí đứng của Hoàng Thượng rồi thiết kế nên băng điêu này, nếu đổi chỗ thì không nhìn ra được. Còn về ngọn lửa kia, khi trước đây thần điêu khắc, cũng khắc bên trong hai chữ “Đại Tống”, hơn nữa thần còn cố ý đánh dấu cho cao thấp không đều nhau, khi thần đổ rượu, độ cao thấp của đường rãnh để đổ rượu vào đánh dấu ở trong cũng không đều nhau, rượu cháy một hồi, đố với phần rượu nhiều, thì phần rượu ít lửa cháy yếu đi và tương đối nhanh, cho nên nhìn qua giống như là nghiêng về phía trước vậy.



Bí quyết thứ hai có thể lý giải được, nhưng cái thứ nhất thì mọi người vẫn chưa biết. Chẳng qua Lý Kỳ cũng chỉ có thể giải thích đến đây thôi, bên trong nguyên lý của bức tranh lập thể này chứa đựng quá nhiều kiến thức tiên tiến, điều này muốn giải thích rõ ràng, thế nào cũng nói đến một năm trước là không thể, hơn nữa chưa chắc có thể giải thích mà hiểu được.



Tất cả moi người đều lấy tay sờ sờ hai mắt của mình, miệng ai nấy đều thì thầm:



- Khoảng cách giữa hai mắt



Một lát sau, Tống Huy Tông nghĩ đau đầu vẫn không hiểu, liền trực tiếp hỏi:



- Vậy ngươi làm sao mà biết được bí quyết này vậy?



- À?



Lý Kỳ gãi đầu nói:



- Ặc… kỳ thật thần ngẫu nhiên lĩnh ngộ được trong bức phác họa, việc này nếu chủ định nghĩ, thì lại nghĩ không ra được.



Trương Trạch Đoan vừa nghe xong thì cười nịnh nói:



- Quan Yến Sử, ngươi có thể dạy cho tại hạ kĩ thuật vẽ này được không?



- Được. Đợi sau khi Tứ Quốc Yến về, chúng ta sẽ tháo luận từ từ.



Lý Kỳ thẳng thắn nói, nhưng trong lòng lại bổ sung thêm một câu: Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nguyện ý đến học viện của ta dạy học, nếu không, tất cả mọi thứ miễn bàn hết.



Trương Trạch Đoan vừa nghe, hào hứng gật đầu tạ ơn.



Đám người Tống Huy Tông thấy vậy, đều cười khổ lắc đầu. Lương Sư Thành liếc nhìn sắc trời, rồi nói với Tống Huy Tông:



- Hoàng Thượng, lúc này không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi.



- Đúng vậy, nên hồi cung thôi, ha ha, tuy nhiên chuyến đi hôm nay thật sự không uổng phí.



Tống Huy Tông kéo lấy tay Lý Kỳ, hào hứng nói:



- Lý Kỳ, ngươi cứ ngồi xe ngựa của trẫm đi, trẫm còn một vài vấn đề chưa hiểu rõ, chúng ta trên đường sẽ nói tới.



- Ta ơn Hoàng Thượng.



Lý Kỳ vội hành lễ, được ngồi xe, hắn nào dám cự tuyệt.



Đám người Lương Sư Thành, Cao Cầu nghe xong, đều ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.