Bắc Tống Phong Lưu

Chương 490 : Dò hỏi

Ngày đăng: 07:28 30/04/20


Đây không phải là do kích động Lý Kỳ mới nói Phong Nghi Nô tới học viện. Kỳ thực hắn đã tính toán việc này rồi. Bởi học viện của hắn khác một trời một vực với học viện của thời này. Chiêu mộ học sinh cũng rất đặc biệt. Lão sư tất nhiêu cũng không chiêu mộ theo kiểu truyền thống. Mà Phong Nghi Nô là một nữ nhân đứng ở mặt đối lập với truyền thống. 



Sáng sớm ngày hôm sau.



- Đại ca, huynh chịu khổ một chút.



- Tới đây đi. Xưa có Quan Vân Trường cạo xương nhưng vẫn chơi cờ được. Nay có Lý Kỳ ta đắp băng xem mỹ nữ…



- Đại ca, huynh cố chịu đựng lần nữa. Hứa lang trung nói đắp nốt số băng này là có thể rịt thuốc được rồi.



Quý Hồng Nô rất cẩn thận cầm một khối vải có băng ở trong buộc vào tay Lý Kỳ, đôi mắt hơi sưng đỏ. Tối hôm qua lúc nàng biết Lý Kỳ bị thương, nước mắt liền rơi ào ào.



Lý Kỳ nhìn Quý Hồng Nô, nói:- Hồng Nô, khoản thời gian này muội đã gầy gò đi rất nhiều. Nếu mệt thì nghỉ ở nhà vài ngày. Trên đời không thiếu những người vô gia cư, muội cứu được hết sao?



Quý Hồng Nô lắc đầu:- Muội không mệt. Có thể cứu được nhiều người như vậy, muội và Thất Nhi tỷ đều cảm thấy rất vui vẻ…Phù, buộc xong rồi.



Cô nàng này thật quá thiện lương. Lý Kỳ thầm than một tiếng, chợt nhớ tới những thuốc bổ mà hôm qua Vương Phủ đưa cho hắn, vội nói:- Hồng Nô, muội chờ một lát.Nói xong liền đứng lên.



Quý Hồng Nô vội ngăn cản:- Đại ca, huynh cớ lộn xộn. Huynh muốn lấy cái gì để muội lấy giúp huynh.



Lý Kỳ trợn mắt nói:- Hồng Nô, đây chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần phải quá lo lắng.



Quý Hồng Nô vội nói:- Nhưng Hứa lang trung dặn rằng trong hai ngày ngày chớ nên cử động nhiều.



- Vậy…vậy cũng được.Lý Kỳ chỉ tay vào rương gỗ đặt đầu giường:- Muội giúp ta lấy cái bao màu lam trong rương.



Quý Hồng Nô vâng một tiếng. Đi tới lấy cái bao màu lam từ trong rương, đặt trên bàn rồi mở ra. Lúc nàng nhìn thấy cây nhân sâm, nhất thời hít một hơi khí lạnh:- Đây…đây có phải là nhân sâm rừng không?



Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:- Ủa, muội cũng biết à?
Bạch phu nhân gật đầu:- Bỏ đi.



Hừ hừ, đấu với ta? Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một tia đắc ý. Nhưng không thoát khỏi hai mắ của Bạch phu nhân. Nàng âm thầm thở dài, bó tay với chiêu lưu manh đó của Lý Kỳ.



Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ cũng gầy gò đi không ít, trong lòng bắt đầu hoài nghi mình giúp các nàng lập quỹ từ thiện có phải hành động đúng không. Đau lòng nói:- Thất Nương, hiện giờ đại ca rất bận rộn, không thể từng giây từng phút chăm sóc muội. Cho nên muội phải chú ý tới sức khỏe của mình. Muội xem muội mà xem, đã gầy một vòng rồi. Trước kia, muội và bá mẫu đi ra ngoài, bá mẫu giống như tỷ tỷ của muội vậy. Hiện giờ sắp thành cặp đôi song sinh rồi. Đến ta sắp không nhận ra được ai với ai. Ta thấy nếu tiếp tục như vậy, muội liền biến thành tỷ tỷ. Đợi lúc về, cầm theo ít nhân sâm mà bồi bổ.



Bạch phu nhân nghe thấy câu trước còn cảm thấy vui mừng. Nhưng càng nghe càng cảm thấy Lý Kỳ nói thái quá, cười mắng:- Cái gì mà tỷ tỷ muội muội, tiểu tử ngươi lại nói hươu nói vượn gì đó?



Bạch Thiển Dạ cười khúc khích không ngừng, rất thân thiết ôm lấy cổ của mẫu thân, cười hì hì nói:- Mẹ của con chính là một đại mỹ nhân mà.



Lý Kỳ cười ha hả:- Đúng vậy, đúng vậy, bằng không làm sao sinh ra một tiểu mỹ nhân được.



- Đi đi, con bé này học được thói dẻo mỏ của Lý Kỳ từ bao giờ vậy?Bạch phu nhân khẽ đẩy Bạch Thiển Dạ, giả vờ cả giận nói. Nàng bị hai tiểu bối làm cho không có biện pháp nào.



Bạch Thiển Dạ thè lưỡi, hướng Lý Kỳ, hiếu kỳ hỏi:- Đại ca, hình như vừa nãy muội trông thấy Hồng Nô muội muội và Lỗ nương tử vội vã đi ra từ phòng của huynh. Hai người đó chuẩn bị đi đâu vậy?



Lý Kỳ cười đáp:- À, hai người đó tới bếp nấu canh sâm.



- Nấu canh sâm?



Bạch Thiển Dạ đảo mắt, cười hì hì nói:- Nương, con đi tìm Hồng Nô nói chuyện đây. Nương ở chỗ này nói chuyện tiếp với đại ca đi. Đại ca, tí muội sẽ trở lại thăm huynh.Nói xong nàng liền đi ra ngoài.



- Đợi…



Lý Kỳ mới nói một chữ ‘đợi’, Bạch Thiển Dạ đã đi ra ngoài rồi. Trong lòng buồn bực, kỳ thực hắn rất sợ nói chuyện tay đôi với mẹ vợ tương lai.



Mà hắn sợ hãi không phải là không có đạo lý. Bạch Thiển Dạ vừa mới đi, Bạch phu nhân liền nghiêm túc hỏi:- Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?