Bắc Tống Phong Lưu
Chương 495 : Ám đấu
Ngày đăng: 07:28 30/04/20
Trương Xuân Nhi vừa nói xong, mọi người liền châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ nghe tới hội Chính Minh gì đó. Lại thấy sắc mặt khác lạ của Thái Mẫn Đức và Phàn Thiếu Bạch, trong lòng biết khẳng định có âm mưu, hiếu kỳ hỏi:- Viên ngoại, Phàn công tử, hội Chính Minh kia là hội gì?
Thái Mẫn Đức híp đôi mắt ti hí, lập tức mỉm cười, duỗi tay chỉ hướng Phàn Thiếu Bạch, nói:- Việc này nên do Phàn công tử nói là tốt nhất.
Phàn Thiếu Bạch gật đầu:- Nhắc tới hội Chính Minh, phải lật lại lịch sử từ thời Thần Tông Hoàng Đế.
Lý Kỳ ngẩn ra, cười nói:- Thần Tông Hoàng Đế? Vậy thì rất lâu rồi. Có vẻ thú vị.
Phàn Thiếu Bạch cười khổ:- Chuyện là như vậy. Lúc Thần Tông Hoàng Đế Hi Ninh thay đổi pháp luật. Bởi vì lúc đó sản lượng men rượu rất lớn. Các điểm tiêu thụ lại thu mua với giá rẻ, triều đình chỉ được lợi nhuận thấp. Vì thế liền quyết định tăng giá bán cho các điểm tiêu thụ. Trong vòng hai năm giảm đi gần sáu trăm nghìn cân men rượu, còn giá thành thì tăng lên ba thành. Đột nhiên nâng giá như thế, các quán rượu tất nhiên không chịu nổi. Cho dù có nâng giá bán cho khách hàng, thì lợi nhuận vẫn vậy. Chỉ có triều đình là buôn bán lời. Cho nên lúc ấy cụ tổ nhà ta liền liên hợp với bảy mươi hai quán ăn lớn. Lại chọn mười hai vị tiền bối đức cao vọng trọng trong đó thành lập hội Chính Minh. Mục đích chính của hội, chính là thỉnh cầu triều đình, hy vọng có thể áp giá thành xuống.
Đây chỉ sợ là thương hội được thành lập sớm nhất. Xem ra hệ thống kinh tế của Bắc Tống có một ít thành phần của chủ nghĩa tư bản. Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:- Đây là một việc tốt mà, vì sao lại hủy bỏ hội Chính Minh kia?
Phàn Thiếu Bạch thở dài:- Là vì ở thời khì Nhân Tông Hoàng Đế, tổ tiên từng thương lương mua thêm được năm vạn cân men rượu từ triều đình. Cho nên từ đó tới nay, triều đình bán men rượu cho Phàn gia thường rẻ hơn các quán rượu khác. Đây cũng không phải là bí mật gì.
Lý Kỳ nói:- Nếu ta đoán không sai, lúc ấy cụ tổ của ngươi đàm phán với triều đình lâm vào cục diện bế tắc. Có người liền đề xuất cụ tổ của ngươi lấy năm vạn cân men rượu kia để tạo áp lực cho triều đình.
Thái Mẫn Đức kinh ngạc nói:- Hóa ra công tử cũng biết.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Là đoán, là đoán.
- Ngươi đoán không sai.Phàn Thiếu Bạch gật đầu:- Nhưng chính nhờ năm vạn cân men rượu kia, mới có Phàn Lâu của ngày hôm nay. Cụ tổ của ta sao có thể đồng ý. Hai phe vẫn tranh luận vì chuyện này. Mà triều đình bên kia cũng không có ý kiến gì. Nhưng giá rượu không tăng thêm nữa. Về sau bởi vì hội Chính Minh nội đấu, nên liền giải tán. Mọi chuyện là như vậy.
- Ra là thế.
Lý Kỳ gật đầu. Tuy địa vị của thương nhân ở thời này cao hơn các thời khác một chút. Nhưng vẫn rất thấp. Mặc dù thành lập hội Chính Minh, triều đình cũng không nhất định để ý tới ngươi. Hơn nữa biến pháp đó rất có lợi cho triều đình. Căn cứ vào tình hình đó, ngươi muốn đàm phàn chẳng phải là chịu tội sao?
Thái Mẫn Đức nhỏ giọng hỏi:- Theo ý của công tử, Trương nương tử bỗng nhiên nhắc tới việc này là có mục đích gì?
Lý Kỳ cười ha hả:- Viên ngoại đã biết rồi, cần gì phải hỏi ta.
- Ừ, ngươi quay về thương lượng với cha ngươi trước đi.
- Vâng, đệ đi trước đây.
Đợi Hồng Thiên Cửu đi rồi, Mã Kiều hiếu kỳ hỏi:- Phó Soái, ngươi làm như vậy không chỉ là muốn kiếm tiền đấy chứ?
Lý Kỳ cười lạnh:- Hiện giờ ngự trù của ba nước kia đều rất an phận. Đặc biệt là ngự trù của nước Kim. Thậm chí ngay cả mặt đều không ló ra. Có câu là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chỉ cần cá độ vừa mở, dân chúng vì muốn thắng tiền, còn không ra sức tìm hiểu tin tức? Đến lúc đó mấy tay kia sẽ không thể che dấu được nữa. Chỉ sợ đi vệ sinh lúc nào, ai cũng biết. Kể từ đó, cho dù ta không ra khỏi cửa, cũng có thể nắm giữ được mọi hoạt động của bọn họ.
Hai mắt Mã Kiều sáng ngời, giơ ngón tay cái lên:- Phó Soái, một chiêu này của ngươi thật là cao. Đến lúc đó, chúng ta ở trong tối, còn bọn họ ở ngoài sáng.
Lý Kỳ cười cười. Vẫn phải xem các ngươi làm việc như thế nào. Hắn vung tay lên, nói:- Đi thôi.
Đúng lúc này, Ngô Phúc Vinh bỗng nhiên bước nhanh tới, nhỏ giọng nói:- Lý sư phó, Trương nương tử muốn thành lập hội Chính Minh, có lẽ là muốn nhắm vào chúng ta.
- Vào xe hẵng nói.
Ba người đi lên xe ngựa, Lý Kỳ mới nói:- Không phải có lẽ, mà là chắc chắn nhằm vào chúng ta. Rất rõ ràng Kim Lâu của nàng ta căn bản không thể lay động được chúng ta. Hơn nữa chúng ta còn nắm trong tay lợi khí lớn nhất là các đại lý. Cho nên chúng ta vĩnh viễn ở thế chủ động. Nàng ta tự nhiên cũng hiểu điều này. Nàng ta muốn mở lại hội Chính Minh, đơn giản là muốn nhanh chóng tập hợp lực lượng của mọi người để hạn chế chúng ta. Hội Chính Minh, nói trắng ra là dùng để giám sát lợi ích khắp nơi. Chúng ta chiếm được lợi ích lớn nhất, bọn họ sẽ coi chúng ta làm mục tiêu đầu tiên. Cho dù thực lực của chúng ta có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng địch nổi mấy chục quán ăn.
- Ả kia thật là giảo hoạt.
Ngô Phúc Vinh tức giận mắng một câu, lại nói:- Vậy thì chúng ta đừng để ý tới bọn họ.
Lý Kỳ cười khổ:- Sự tình không đơn giản như vậy đâu. Nếu chúng ta đáp ứng, không thể nghi ngờ là tự đào hố chôn mình. Nhưng nếu không đáp ứng, thì chú nói xem, các đông chủ khác sẽ nghĩ như thế nào?
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Lý Kỳ thở dài:- Yến tiệc bốn nước tới gần đít rồi. Cháu tạm thời không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ tới những việc đó. Đợi yến tiệc bốn nước qua đi, chúng ta chậm rãi thương lượng.