Bắc Tống Phong Lưu
Chương 502 : Tứ quốc yến (1)
Ngày đăng: 07:28 30/04/20
Bộ dạng xấu? Đây cũng không phải tuyển ca kỹ, cùng diện mạo có quan hệ gì? Tả Bá Thanh đối với lời nói của Lý Kỳ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng cũng không có nghiên cứu tỉ mỉ, tay hướng tới vị đang mặc phục sức màu trắng đi ở đàng trước, hai gò má gầy yếu, chỉ người đàn ông trung niên để một hàm râu dê, nói: - Vị mặc phục sức màu trắng đó là ngự trù Kim quốc, Long Giang.
- Hả?Lý Kỳ không nén nổi đưa hai mắt nhìn.
Tả Bá Thanh lại chỉ vào người đàn ông trung niên mặc áo màu lam ở bên trái, thân thể hơi béo, nổi bật là chiếc miệng rộng nói: - Vị mặc áo màu lam kia là ngự trù nước Đại Lý, Cao Bình.Tiếp theo y lại chỉ vào người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám bên phải, lông mày hình chữ bát ngược, tướng mạo tương đối hung ác nói: - Vị còn lại chính là ngự trù Tây Hạ, Quách Thiên.
Lý Kỳ cười, nói: - Thật sự là một người so với một người xấu hơn.
Lúc này, mấy vị ngự trù kia dường như cũng chú ý tới Tả Bá Thanh, hướng bên này đi tới. Mấy người cùng nhau thi lễ một cái.
Long Giang cười ha hả nói: - Chào Tả tổng quản, đã lâu không gặp.
- Long sư phó phong độ vẫn như cũ a.
Tả Bá Thanh khẽ mỉm cười, duỗi tay hướng tới Lý Kỳ, nói: - Đến đây, ta giới thiệu cho các vị, vị này là đệ nhất Đại Tống đảm nhận Quan Yến Sử kiêm ngự thiện phòng Phó tổng quản, Lý Kỳ, cũng là ngự trù mà Đại Tống chúng tôi phái tới tham gia yến tiệc bốn nước năm nay.
Cao Bình kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Hoá ra là Lý sư phó ủ rượu Thiên Hạ Vô Song, thất lễ, thất lễ.
Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Hữu lễ, hữu lễ.
Về phần Long Giang và Quách Thiên đều biểu hiện phi thường bình thản chỉ chắp tay, cũng không có nhiều lời.
Tuy quân đội của Đại Tống không mạnh lắm, nhưng văn hóa của người Hán cũng là đạt tới cường thịnh. Cho nên rất nhiều người dân ở các nước xung quanh đều biết nói tiếng Hán. Mà đám ngự trù này thì càng không cần phải nói.
Long Giang híp híp mắt, cười nói: - Tả tổng quản, ba năm trước đây Long mỗ từng thua ngươi một món. Long mỗ đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng. Ba năm nay, Long mỗ chuyên cần luyện tập, hy vọng một ngày kia có thể sẽ cùng Tả tổng quản phân cao thấp, chỉ tiếc ta thật không ngờ lúc này đây Tả tổng quản lại thối vị nhượng chức rồi. Ài, thật là khiến người ta cảm thấy tiếc nuối a.
Lý Kỳ nói: - Ta cũng muốn biết, nếu không như vầy, đợi chúng ta chiến thắng mang nó về, ngươi giúp Lý ca bán con dao đó đi. Xem nó có giá trị bao nhiêu?
- Bán?
Ngô Tiểu Lục kinh hãi nói:- Lý ca, như vậy sao được. Nếu Hoàng thượng mà biết, chính là tội chém đầu đó.
Lý Kỳ thở dài: - Ta biết chứ, ta chỉ tùy tiện nói thôi.
Ngô Tiểu Lục nhẹ nhàng thở ra, lại vẻ mặt kỳ quái nói: - Lý ca, sáng nay đệ có đi dạo quanh đây một vòng. Huynh nói xem, đệ thấy cái gì?
Lý Kỳ cười mắng: - Có rắm thì mau thả.
- Là đệ tò mò thôi.Ngô Tiểu Lục cười ha hả, lại nói: - Lý ca, đệ thấy ngự trù đến từ Đại Lý chuẩn bị là một trái dưa hấu, lớn như vậy này.Y giang tay một cái, nói tiếp:- Ngự trù Tây Hạ chuẩn bị tương đối nhiều, một gốc cây măng mùa đông, một củ cải trắng, còn có một quả hồ lô, cũng không biết y chuẩn bị làm gì.
Lý Kỳ nói: - Dùng trái cây điêu khắc chỉ là việc bình thường. Ngươi có cần ngạc nhiên như vậy không?
- Mấy cái đó không kỳ quái. Nhưng ngự trù Kim quốc chuẩn bị đồ vật có chút quái dị rồi, là một khối đậu hủ khổng lồ, to chừng bàn cờ. Hơn nữa chỉnh chỉnh một khối, còn có một cái chậu gỗ thật lớn.
Lý Kỳ nhướn mày, lập tức cười nói: - Xem ra họ Long kia thật có chút bản lĩnh.Dừng một chút, hắn lại hướng hai vị đồ đệ nói: - Nếu các ngươi muốn dùng đậu hũ để điêu khắc, thì các ngươi ít nhất phải khổ luyện năm năm.
- Năm năm?
Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.