Bắc Tống Phong Lưu

Chương 52 : Tâm tư mỗi người

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


Sau khi đàm phán nốt một vài chi tiết, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ.



Đợi Lý Kỳ đi rồi, Thái Lão Tam lập tức đi tới bên cạnh Thái Mẫn Đức, nhỏ giọng nói: - Lão gia, giá tiền này có phải quá cao không?



- Tiểu Tam, là một thương nhân, ánh mắt nên phóng xa một chút.



Thái Mẫn Đức cười nhạt: - Túy Tiên Cư sở dĩ có thể chống đỡ tới hiện tại, hoàn toàn là dựa vào món chao kia. Nếu như Phỉ Thúy Hiên của chúng ta cũng có thể làm ra chao, vậy thì sợ gì bọn chúng. Đến lúc đó chúng ta lại hạ giá tiền, thì Túy Tiên Cư đóng cửa chỉ là việc sớm hay muộn. Mười sáu nghìn xâu? Hắc hắc, lão già họ Ngô, ta muốn xem vẻ mặt của lão lúc đó.



Thái Lão Tam nghe thấy vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: - Lão gia nói đúng. Có bí phương này, Túy Tiên Cư đã thành vật trong bàn tay của lão gia.



- Chỉ có điều tiểu tử họ Lý kia đúng thật là một nhân tài. Nếu như có thể làm việc cho ta, không gì tốt hơn. Thái Mẫn Đức hơi tiếc nuối nói.



Vừa rồi đàm phán, Thái Mẫn Đức vẫn luôn cho rằng y là người cầm trịch. Nhưng sau khi đàm phán xong, y mới lờ mờ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi. Từ lúc bắt đâu, mỗi câu mỗi lời của Lý Kỳ đều là thuận theo ý của y. Chỉ cần y muốn biết chuyện gì, Lý Kỳ đều tri vô bất ngôn. Hơn nữa mỗi sự kiện đều có lý do hợp lý. Căn bản không có gì phải hoài nghi. Giống như Lý Kỳ đã sớm tính toán từ trước.



Nhưng vừa nghĩ tới tuổi của Lý Kỳ, Thái Mẫn Đức lại cho rằng mình đã quá lo lắng. Một người nhỏ tuổi như hắn sao có được lòng dạ như vậy. Nhất định là do hắn vào đời chưa lâu, nên nghĩ gì nói lấy.



Thái Lão Tam biết xưa nay Thái Mẫn Đức rất yêu mến chiêu mộ hiền sĩ, vội vàng phụ họa: - Lão gia, ngài không cần phải lo lắng chuyện này. Đợi cho Túy Tiên Cư rơi vào trong tay chúng ta. Họ Lý kia sẽ không có chỗ để đi. Đến lúc đó hắn chỉ có thể đầu nhập vào lão gia.



- Không sai! Ngươi nói không sai. Chỉ cần chúng ta mua được Túy Tiên Cư, tiểu tử kia còn biết đi đâu được nữa. Thái Mẫn Đức nhất thời cười vui vẻ.




Lý Kỳ không giải thích cho mâý người Ngô Phúc Vinh quá nhiều. Chỉ bảo bọn họ cất kỹ tiền. Sau đó liền dẫn Ngô Tiểu Lục khuân cái bình chứa nước rau dền ngâm và hơn mười miếng chao đã chuẩn bị sẵn, đi theo Thái Lão Tam.



Thực ra Ngô Tiểu Lục cũng không biết Lý Kỳ định làm gì. Nhưng cậu ta biết đi theo Lý Kỳ, tuyệt đối không sai. Trước khi đi, còn đắc ý nhìn hai anh em họ Trần một cái. Như đang nóiThấy chưa, đây là đãi ngộ chỉ có đại sư huynh mới có.



Đi vào Phỉ Thúy Hiên, khi Lý Kỳ chứng kiến sự xa hoa trong này, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Không nói những thứ khác, chỉ riêng phòng bếp thôi đã lớn hơn phòng bếp của Túy Tiên Cư vài lần.



Thái Mẫn Đức đã sớm đứng chờ ở đại sảnh. Y rất đắc ý khi thấy vể mặt của Lý Kỳ. Đêm nay y cũng không tính toán để cho đầu bếp của tiệm học Lý Kỳ làm chao. Mà là chính mình đích thân ra trận. Dù sao trước kia y vốn là một đầu bếp.



Về điểm này, Lý Kỳ có chút bất ngờ. Nhưng hắn cũng biết, Thái Mẫn Đức làm như vậy, đơn giản là không muốn cho nhiều người biết bí phương của chao.



Đầu tiên Lý Kỳ giao bí phương đã viết sẵn từ xế chiều cho Thái Mẫn Đức. Khi Thái Mẫn Đức nhìn thấy mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người liền chấn động. Y vạn lần không ngờ, một người có thể đối câu đối của Bạch nương tử và Tống công tử đơn giản như Lý Kỳ, viết chữ lại khó nhìn như vậy.



Lý Kỳ không yên nhìn Thái Mẫn Đức. Sao không biết y đang nghĩ gì. Khuôn mặt hắn đỏ bừng. Thầm nghĩ lão tử nhất định phải nghĩ biện pháp làm một cái bút máy. Cái thứ bút lông kia thật khó dùng.



May mà Thái Mẫn Đức cũng không phải là văn nhân nhã sĩ. Nên không quá đắn đo ở vấn đề này. Lực chú ý vẫn đặt lên nội dung trên giấy. Chỉ là y không ngờ, nguyên liệu làm chao lại rẻ như vậy. Điều này khiến cho y hưng phấn thiếu suýt nữa nhảy lên. Nghĩ bụng:"Lão già họ Ngô kia được lắm. Cầm thứ rẻ tiền bán giá trên trời. Ai mà ngờ lão đó lại ngoan độc như vậy."



Nhưng y lại không biết, tất cả đều là chủ ý của Lý Kỳ.