Bắc Tống Phong Lưu

Chương 522 : Bị sách lậu

Ngày đăng: 07:28 30/04/20


Lý Kỳ phân phó xong, không lưu bọn họ lại nữa, đuổi bọn họ trở về làm việc. Ngưu Cao lại không vội vã rời đi. Mọi người đi hết rồi, y mới chắp tay nói với Lý Kỳ:- Tỵ chức đa tạ Phó Soái đã đề bạt.



Lý Kỳ lắc đầu mỉm cười:- Ngươi không cần cảm ơn ta. Ngươi xứng đáng được như vậy. Ta là người chỉ coi trọng năng lực. Ngươi có thể thăng lên làm Chỉ Huy Sứ, là nhờ ngày bình thường ngươi rất chịu khó huấn luyện. Nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà kiêu ngạo tự mãn. Ngược lại phải càng thêm khắc khổ huấn luyện. Bằng năng lực của ngươi, chức Chỉ Huy Sứ chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Còn nữa, ngươi tới Võ Kỵ Binh, đối mặt với đám binh lính càn quấy kia, nếu ngươi không vượt qua được bọn họ, bọn họ căn bản sẽ coi thường ngươi. Cho nên ngươi cứ làm hết sức mình, xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, nếu là đối mặt với thủ trưởng, bất kể là sai hay là đúng, ngươi nên tạm thời nhẫn nhịn, tới nói cho ta biết.



Ngưu Cao ôm quyền:- Tỵ chức nghe theo lời dạy bảo của Phó Soái.Dừng một lát, y lại lo lắng nói:- Phó Soái, đám Chỉ Huy Sứ kia đều là lão binh. Hơn nữa phía trên bọn họ hình như đều có người. Ngài nên cẩn thận hơn.



Lý Kỳ cười lạnh:- Điều này ta biết. Tuy nhiên, chỉ bằng đám người đó, ta còn chưa để vào mắt. Nếu bọn họ huấn luyện binh tốt, thì không có gì phải nói. Nếu như không tốt, hừ hừ, ta sẽ đuổi cả đám đó tới biên cương coi giữ đi.



Vị Phó Soái này đúng là hoành tráng. Mồ hôi chảy trên trán Ngưu Cao.- Phó Soái, ngày mai ngày định lúc nào thì tới doanh tuần kiểm?



Lý Kỳ mỉm cười, vỗ vai y nói:- Ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.



Ngưu Cao ngẩn ra, lập tức phản ứng. Âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho vị Chỉ Huy Sứ này. Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ a. Y vâng một tiếng liền cáo từ.



Kỳ thực, đối với việc luyện binh, Lý Kỳ có thể làm, cũng chỉ là biến bọn họ thành một quân nhân chân chính. Làm cho bọn họ hiểu được ý nghĩa của hai chữ ‘Quân nhân’. Nhưng muốn nói tới hành quân đánh giặc, thì hắn có lòng không đủ lực. Những việc như vậy, chỉ có thể giao cho đám đại tướng như Nhạc Phi, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung, Chủng Sư Đạo.



Ngưu Cao đi rồi, Lý Kỳ và Mã Kiều trực tiếp trở lại Tần phủ nghỉ ngơi. Tuy Lý Kỳ đã dặn Mã Kiều đêm nay có việc phải làm. Nhưng tay Tình Thánh Mã Kiều căn bản không để ở trong lòng. Lợi dụng thời gian rảnh rỗi, liền vội vội vàng vàng chạy tới giúp Lỗ Mỹ Mỹ làm việc. Nói thật, nếu hiện tại Lỗ Mỹ Mỹ khen y hai câu, phỏng chừng cho dù y mất ngủ, thì tinh thần vẫn tăng lên gấp trăm lần.



Đêm đó, mới qua canh ba, Lý Kỳ liền rời giường cùng Mã Kiều ra khỏi cửa. Rõ ràng hắn muốn lập lại chiêu cũ, dùng tập kích bất ngờ.



Trong quân doanh, đang lúc đám binh lính kia còn say giấc mộng xuân, tiếng trống chợt vang lên như sấm. Khiến cho bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa thì ‘Liệt dương’. Tình huống này giống như Kiêu Kỵ Doanh lúc trước như đúc, thậm chí còn thảm thiết hơn. Có vài tên bao cỏ đã nổi giận, ngay cả y phục cũng không mặc liền chạy ra ngoài. Nhưng Lý Kỳ đột nhiên tới, khiến tướng sĩ toàn doanh đều sợ hãi.



Đương nhiên, Lý Kỳ cũng không nhân từ tới mức để cho bọn họ quay về mặc quần áo. Gió bắc rét lạnh đã khiến bọn họ nhanh chóng tỉnh táo.



Lý Kỳ lại dùng giọng điệu cũ rích răn dạy một phen, bắt đầu điều chỉnh kỷ luật quân đội, đưa ra một đống quy định nghiêm ngặt. Trừng phạt so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn. Ngay cả đầu bếp trong doanh cũng phải phạt chạy. Muốn ăn cơm, thì dậy sớm một chút.




Lý Kỳ hoảng sợ, cẩn thận nhìn, là một công tử ca. Ngươi này hắn có chút ấn tượng, là một khách quen của Túy Tiên Cư, bèn mỉm cười gật đầu hỏi:- Các vị vội vã làm gì vậy?



Công tử ca cười ha hả:- Lý sư phó, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta. Dù gì ta cũng khách quen của Túy Tiên Cư. Ngươi dàn xếp cho ta một chút, để dành cho ta một bản, tiền nong không phải vấn đề.



Lý Kỳ nghe mà không hiểu ra sao:- Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Cái gì mà dàn xếp một chút?



Vị công tử ca kia không vui nói:- Đương nhiên là bán bản Tam Quốc Diễn Nghĩa cho ta rồi.



- Cái gì? Tam Quốc Diễn Nghĩa?



Lý Kỳ buồn bực nói:- Ta lấy đâu Tam Quốc Diễn Nghĩa bán cho ngươi chứ?



Công tử ca kia kinh ngạc:- Chẳng lẽ thư quán phía trước không phải là của ngươi?



Lý Kỳ lắc đầu.



- Thực sự?



- Thực sự?



Công tử ca sững sờ trong chốc lát, không nói hai lời, liền xoay người chạy vào bên trong.



Lý Kỳ lặng nửa ngày, mới phản ứng tới, nổi giận mắng:- Con mẹ nó chứ, Tam Quốc của lão tử bị làm lậu rồi.