Bắc Tống Phong Lưu
Chương 529 : Hội nghị (hạ)
Ngày đăng: 07:28 30/04/20
Phong Nghi Nô nhìn qua bản hiệp ước, cười nói:- Mấy điều rườm rà như vậy, mà Lý Kỳ cũng nghĩ ra được.
Bạch Thiển Dạ kiêu ngạo nói:- Đây là đương nhiên, ngoại trừ Lý đại ca ra, còn ai nghĩ tới.
Quý Hồng Nô cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phong Nghi Nô trêu ghẹo:- Rồi rồi, tỷ tỷ biết muội tìm được một vị lang quân như ý. Tỷ và Hồng Nô muội tử rất hâm mộ, được chưa!
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt:- Hồng Nô sẽ không hâm mộ muội đâu. Lang quân như ý của muội ấy không hề kém đại ca. Hồng Nô, muội nói có đúng không?
Sắc mặt Phong Nghi Nô cả kinh, lập tức cười hì hì:- Hồng Nô muội tử, hóa ra muội cũng đã có ý trung nhân. Không biết là vị tài tử nào có thể chiếm được trái tim của Hồng nương tử vậy?
Da mặt của Quý Hồng Nô vốn mỏng, bị hai người nói như vậy, đã đỏ mặt tới mang tai. Chu môi trừng mắt nhìn Bạch Thiển Dạ:- Thất Nhi tỷ, Phong tỷ tỷ đang nói tới tỷ mà. Sao tỷ lại lôi muội vào. Muội không nói chuyện với các tỷ nữa.
Phong Nghi Nô lại chuyển ánh mắt hỏi thăm về phía Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ cười hì hì:- Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật. Bởi thân đứng ở chính nơi này.
Vừa dứt lại, bỗng một bàn tay vươn tới, gõ nhẹ lên bàn:- Trật tự chút, muốn nói chuyện thì về nhà nói.
Ba nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ nhíu mày nhìn các nàng. Cả ba đều cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
Đúng là con gái! Lý Kỳ thở dài, rời đi. Ba nàng thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, đều cười lén.
Qua một lúc lâu, Lý Kỳ thấy mọi người có vẻ đã tìm hiểu xong, nhưng không có một người đưa ra nghi vấn. Điều này khiến hắn rất tò mò. Ở hậu thế, nhất định là hỏi không dứt. Đành phải hỏi:- Mọi người không có vấn đề gì à?
Mọi người đều lắc đầu. Đãi ngộ này so với văn tự bán mình, thực sự không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Làm gì có chuyện bọn họ có ý kiến. Bọn họ cũng nghĩ không ra còn thiếu chỗ nào để bổ sung.
May mà có cô nàng hỗ trợ, ngay cả lời này xuất phát từ đâu mình cũng không nhớ. Không có văn hóa lại ra vẻ tinh tướng quả là một việc khổ cực. Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, gật đầu nói:- Bạch nương tử nói không sai. Chắc các vị cũng đã nghe nói, Thái sư học phủ của chúng ta còn chuyên môn mở chương trình học nấu nướng. Nếu các vị giống như lời Hứa Tiên vừa nói, thì học sinh của các vị đâu nguyện ý đi học nghề đầu bếp. Mà các vị viên ngoại, phú thân sở dĩ xuất tiền trợ giúp chúng ta mở Thái sư học phủ, chính là hy vọng chúng ta có thể giúp họ bồi dưỡng ra được những đầu bếp có tay nghề. Nhưng nếu các vị dùng tiền của bọn họ rồi, còn khắp nơi đối nghịch, thì chẳng phải không dúng sao. Hơn nữa đây cũng không phải là việc thương thiên hại lý gì. Đây cũng vì sao ta mới dặn các vị phải cẩn thận trong lời ăn tiếng nói.
Hứa Tiên đổ mồ hôi đầy trán, vội đứng dậy chắp tay nói:- Đa tạ phó viện trưởng đã chỉ giáo. Tại hạ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ chú ý.
Thái Kinh nghe bọn họ biện luận, cảm thấy thú vị, đổ thêm dầu vào lửa:- Lý Kỳ, lão phu nghĩ nếu vì Hứa Tiên nhất thời nói sai, mà vội kết luận, không khỏi quá rõ ràng đi. Ngươi nên nói tỉ mỉ hơn cho chúng ta nghe.
Má, lão tử là sinh viên khoa học tự nhiên, trong đầu chỉ có vậy. Mà lão thì tài hoa hơn người, sao không đi ra mà nói. Lý Kỳ rất khinh bỉ lão hàng này, chợt nghe có một người lên tiếng:- Thái sư nói rất đúng, có lẽ vừa rồi Hứa huynh nhất thời khẩn trương, nên mới đáp sai.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là một thanh niên chừng 25, 26 tuổi, vẻ mặt có vài phần ngạo khí. Người này tên là Tào Văn. Hắn tâm niệm vừa động, cười nói:- Tốt, ta lại hỏi ngươi ‘Quân tử vì nghĩa, tiểu nhân vì lợi’. Lời này có chính xác hay không?
Tào Văn đáp:- Đương nhiên là chính xác. Người có đạo đức cao thượng, chỉ cần đại nghĩa. Mà người có phẩm chất thấp kém, chỉ nhìn được lợi và hại. Quân tử có thể phân biết được thị phi, mà tiểu nhân chỉ quan tâm tới lợi và hại. Khổng thánh nhân dùng câu này để phân chia phẩm hạnh của một người, quả thực rất thích hợp.
Mọi người nghe mà gật đầu, ngay cả Bạch Thiển Dạ cũng gật đầu đồng ý.
Lý Kỳ liếc nhìn mọi người một cái, bỗng vỗ mạnh xuống bàn, khiến tất cả đều giật nảy. Lý Kỳ lớn tiếng nói:- Sai, sai hoàn toàn.
Tiểu tử này lại cố lộng huyền hư đây. Thái Kinh nhướn mày hỏi:- Sai chỗ nào?
Lý Kỳ cười đáp:- Không sai chỗ nào.
Câu này lại quá mâu thuẫn. Mọi người đều mờ mịt nhìn hắn. Lý Kỳ lại nói:- Nếu lời này là Thái sư nói ra, thì tự nhiên không sai chút nào. Nhưng nếu là Tào Văn nói ra, thì sai hoàn toàn.
Mọi người sững sờ, đều nghĩ, cái vỗ mông ngựa này cũng quá kém cỏi đi.