Bắc Tống Phong Lưu

Chương 537 : Tượng trưng của thần bếp

Ngày đăng: 07:28 30/04/20


Thái Kinh là kẻ tham ăn, Tứ tiểu công tử là tên chuyên phong lưu lừa gạt, chuyện này mọi người đều biết, cho nên Lý Kỳ mời bọn họ đến cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Để lúc bọn họ ra về bụng ai cũng no tròn, ợ liên tục nhưng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, rõ ràng là coi hắn không ra gì mà.



Thực ra Phong Nghi Nô cũng không vội ra về mà cùng với Bạch Thiển Dạ, Qúy Hồng Nô trong khuê phòng nói về chuyện học viện. Đối với Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô mà nói, Bạch Thiển Dạ chính là thầy giáo rồi. Lúc trước khi Lý Kỳ để cho nàng dạy Tiểu Ngọc biết chữ thì đã dạy cho nàng rất nhiều quan niệm mới, cho nên nếu là bàn luận thì chẳng bằng Phong Nghi Nô và Qúy Hồng đi học tập kinh nghiệp của Bạch Thiển Dạ còn hơn. 



Bất giác trời đã tối, Phong Nghi Nô nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói:- Hai vị muội muội, hôm nay nói đến đây thôi, ta phải về rồi, nếu không trời tối quá đường sẽ không dễ đi.



Bạch Thiển Dạ gật gật đầu nói:- Ta cũng phải về rồi, chúng ta đi cùng đi.



Phong Nghi Nô gật gật đầu. Bỗng Qúy Hồng Nô nói:- Thất nhi tỷ, các tỷ có muốn đi nói với đại ca một tiếng không?



Bạch Thiển Dạ nhếch miệng lên nói:- Không biết đại ca có ở nhà không, từ trưa đến giờ vẫn không nhìn thấy đâu.



Phong Nghi Nô cười nói:- Buổi trưa chúng ta đợi huynh ấy trong phòng, nếu huynh ấy không đến, sao mà muội gặp được?



Bạch Thiển Nhi cười hì hì nói:- Phong tỷ tỷ nói đúng.



Ba cô gái đến gõ cửa phòng của Lý Kỳ, nhưng bên trong không có ai. Bạch Thiển Dạ nói:- Chúng ta xuống nhà bếp xem đi. Nếu đại ca không có ở đây vậy Hồng Nô muội muội thay chúng ta chào huynh ấy một tiếng nhé.



- Vâng!



Ba cô gái đi về phía nhà bếp.



.....



- Hai vạn một ngàn lẻ một. Hai vạn một ngàn lẻ năm...



Ba cô gái vừa đến phòng bếp thì chỉ nghe thấy trong đó có tiếng lạ.



Quý Hồng Nô cẩn thận nghe ngóng rồi nói:- Hình như là tiếng của đại ca.



Bạch Thiển Dạ nhăn mày nói:- Hình như đang đếm? Lẽ nào đại ca đang dạy người ta số học sao?



Phong Nghi Nô cười nói:- Không phải đi xem thì sẽ biết sao?



Ba cô gái bước nhanh vào nhà bếp, ngoài tiếng đếm của Lý Kỳ còn nghe thấy những tiếng nổ tí tách, trong lòng họ rất kinh ngạc. Nhưng vì cửa đóng bên trong cho nên họ không nhìn thấy gì cả.
Lý Kỳ thở dài nói:- Thực ra ta đã sớm làm ra mì ăn liền rồi nhưng có lẽ ta đã tính sai. Gần đây dầu đắt như vậy, giá cả một ổ bánh cũng có thể làm được hai khối mì lớn. Hơn nữa, nếu dùng bình để đựng, chi phí sẽ rất lớn. Thực sự không nên lấy ra để giúp nạn thiên tai chỉ có thể mang đến để những giáo viên trong viện ăn đêm thôi.



Thực sự lúc đầu Lý Kỳ cũng muốn làm, nhưng khi rán tốn rất nhiều dầu, chứ chưa nói về các nguyên liệu khác. Nếu để giúp nạn thiên tai thì đúng là tự đi tìm đường chết rồi.



Tuy lúc này trong lòng Bạch Thiển Dạ có hơi thất vọng, nhưng nàng biết Lý Kỳ đã cố gắng hết sức rồi, liền cười hì hì nói:- Đây cũng là tạo phúc cho dân chạy loạn mà.



Lý Kỳ cười cười, trong lòng mắng thầm. Bà nó, không thể ngờ được rằng sản phẩm giúp dân thiên tai của đời sau lại là xa xỉ phẩm của thời này.



Một lúc lâu sau, bún gạo đã nấu xong rồi, Lý Kỳ liền bưng ba ba chén lớn ra nói với Mã Kiều:- Đừng nói là ta không chăm sóc ngươi, ngươi mang đi mời sư muội của ngươi và Trương Nhuận đi. Sau đó, nói cách làm của ta vừa rồi cho cô ấy biết nhân cơ hội này nói thêm vài điều hay một chút vào. Ta đảm bảo sư muội của ngươi sẽ không trách ngươi nữa đâu.



Mã Kiều gật đầu bưng khay mâm vội vàng đi ra ngoài.



Lý Lỳ múc thêm cho bọn Bạch Thiển Dạ một chén. Mỗi chén có khoảng năm sau viên thịt thơm ngon, trên mặt còn có gừng sợi, hơi nóng bốc lên, mùi thơm xông vào mũi cực kỳ làm mê lòng người.



Ba cô gái không nói nhiều liền cầm lấy thìa múc viên thị bên trong thổi phù phù rồi cắn một miếng nhỏ. Hàm răng trắng cắn, nước văng khắp nơi, có vị giòn giòn, mềm mềm rất ngon còn để lại cả hương thơm nữa.



Quý Hồng Nô ngạc nhiên nói:- Đại cao, sao bên trong thịt viên này lại có cả nước canh?



Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói:- Muội cũng nghĩ đến cái canh bánh bao ăn lúc trước. Nhưng thịt viên canh này còn đặc biệt hơn cả canh bánh bao.



Lý Kỳ cười ha ha nói:- Thông minh. Ta sẽ nói cụ thể sau, các muội mau ăn đi cho nóng.



Phong Nghi Nô ăn thêm miếng nữa cảm thấy rất ngon liền tò mò nói:- Thịt viên này tên gọi là gì vậy?



Lý Kỳ cười ha ha nói:- Thịt viên này có lai lịch lớn lắm đấy, chính là tượng trung cho thần bếp. Tên là “Bạo tương tát niệu ngưu hoàn.”



Quý Hồng Nô liền hô lên:- Cái gì? Lẽ nào nước canh này làm từ nước tiểu sao?



Nói còn chưa dứt lời thì trong dạ dày của ba cô gái liền cuồn cuộn sóng ngầm. Họ che miệng lại chạy ra phía bên ngoài.



- Ọe, ọe.



Ta vất vả lắm mới làm được ngưu hoàn này đó nha! Lý Kỳ đúng là khóc không ra nước mắt.