Bắc Tống Phong Lưu

Chương 58 : Dụng tâm lương khổ

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


Lý Kỳ nhún nhún vai: - Cháu chỉ muốn biết,, những lời cháu vừa nói, phu nhân thấy đúng hay sai. Ngô đại thúc, vừa nãy chú cũng nghe thấy đó. Phu nhân nói, nếu như cháu không giải thích hợp lý, thì sẽ không tha cho cháu. Cháu chỉ là một người dân bình thường, đương nhiên không thể chống lại phu nhân được. Cho nên sống hay chết, dù sao phu nhân cũng phải nói một câu. Để cháu còn chuẩn bị.



- Lý Kỳ, cậu đừng khinh người quá đáng. Ngô Phúc Vinh tức giận, lớn tiếng nói.



- Cháu khinh người quá đáng?



Lý Kỳ lắc đầu:



- Lúc trước Thái viên ngoại ở trước mặt mấy người diễu võ dương oai, buộc các người bán Túy Tiên Cư. Đây mới gọi là khinh người quá đáng.



Ngô Phúc Vinh nghẹn họng, cực kỳ xấu hổ.



Túy Tiên Cư luân lạc tới tình trạng này, ông ta không thoát được quan hệ. Những năm gần đây, ông ta luôn bị Thái Mẫn Đức đề nặng một đầu, căn bản không có lực hoàn thủ. Đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu không có Lý Kỳ, thì chỉ sợ Túy Tiên Cư đã sớm đổi sang họ Thái.



- Ngô thúc, chú đi ra ngoài trước đi.



Tần phu nhân bỗng mở miệng nói.



- Phu nhân



Ngô Phúc Vinh lộ ra vẻ khó xử.



Tần phu nhân biết Ngô Phúc Vinh lo lắng điều gì, liếc Lý Kỳ nói: - Chú cứ yên tâm. Lý công tử là quân tử tài cao. Chắc chắn sẽ không khi dễ một quả phụ như ta.



Hiện tại thì không, tương lai không biết như thế nào!



Lý Kỳ cười thầm, khuôn mặt lại lộ ra vẻ chánh nghĩa lẫm nhiên, đáp: - Đó là điều tất nhiên. Lý Kỳ tôi nổi tiếng là người đánh không đánh trả, mắng không mắng trả.



Ngươi đúng là hạng người vô lại.
- Rất đơn giản. Đợi đén khi Túy Tiên Cư chính thức khai trương, tôi hy vọng phu nhân có thể giống như chúng tôi. Hàng ngày ở trong tiệm hỗ trợ. Đương nhiên, tôi không phải muốn phu nhân làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu. Chỉ cần hàng ngày phu nhân ở trong tiệm tính sổ, quản lý tiền bạc, chỉ huy mọi người là được. Nếu có cái gì không hiểu, phu nhân có thể hỏi Ngô đại thúc hoặc là tại hạ.



Tần phu nhân suy nghĩ một lúc, hơi ngượng ngùng hỏi tiếp: - Nếu như tôi đáp ứng công tử, ra mặt quản lý Túy Tiên Cư, vậy công tử có nguyện ý lưu lại giúp tôi không?



Vừa rồi Lý Kỳ đã mắng tỉnh nàng. Khiến hiện tại nàng rất muốn quản lý tốt Túy Tiên Cư. Nhưng nàng cũng biết, nếu như không có sự trợ giúp của Lý Kỳ, chỉ bằng nàng và Ngô Phúc Vinh, thì chính là đầm rồng hang hổ.



- Đương nhiên. Nếu hai bên hợp tác công bằng, tôi đương nhiên không nỡ một đông gia tâm địa thiện lương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như phu nhân. Lý Kỳ cười hắc hắc đáp.



- Cái gì mà thích, cái gì mà nở. Nếu công tử còn kinh bạc tôi như vậy, tôi sẽ sai người đuổi công tử ra ngoài.



Tần phu nhân gắt một cái, cả giận nói.



Cái này cũng gọi là khinh bạc?



Rõ ràng là đang khen mà! Cô nàng này ở mãi trong nhà, đầu rỉ sét mất rồi.



Nhưng dù sao đang ở địa bàn của Tần phu nhân, Lý Kỳ không dám lỗ mãng, ủy khuất Vâng một tiếng.



Tần phu nhân thấy bộ dáng ủy khuất của hắn, trong lòng càng cảm thấy vô lực. Nhưng nàng cũng biết Lý Kỳ không phải là cố ý khinh bạc mình, cười khổ một tiếng: - Tốt lắm, chuyện này cứ định như vậy. Hiện tại sắc trời đã tối, công tử và Ngô thúc trở mau trở về đi.



- Ủa, đã tối rồi cơ à, chẳng lẽ phu nhân không có ý định lưu tại hạ qua đêm?



- Cái gì?



- Tạm biệt phu nhân!



Lý Kỳ vội vàng lao ra ngoài như làn khói.