Bắc Tống Phong Lưu

Chương 574 : Hoá ra ngươi sợ chó nha (1)

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Người tới chính là Triệu Tinh Yến, chẳng qua hôm nay nàng lại bắt đầu nữ giả nam trang, nhưng cho dù như vậy, vẫn là đẹp đến mức có thể làm cho hướng giới tính của nam nhân xảy ra thay đổi.



Lý Kỳ theo bản năng đảo qua trước ngực nàng, âm thầm nuốt nước bọt, kỳ quái, thật đúng là có thể làm lớn có thể làm nhỏ, cô ấy đến tột cùng dùng pháp bảo gì vậy nhỉ? Ngoài miệng lại vui tươi hớn hở nói:- Triệu công tử, tuy rằng ta rất tuấn tú rất có tài, nhưng cô cũng không phải mỗi ngày đều đi theo ta đi.



Triệu Tinh Yến đỏ mặt lên, gắt một cái, nói:- Ai… ai theo dõi ngươi chứ.



Lý Kỳ cười, nói- Cô nhìn lại mình một cái, lưỡi cũng bắt đầu lắp bắp rồi, còn nói không có theo dõi, ngay cả nói dối cũng không biết nói.



Triệu Tinh Yến biết rằng không thể gạt được, nói:- Ta là tới tìm ngươi, thực sự không phải là theo dõi ngươi.



- Có khác nhau sao?



- Không có khác nhau sao?



- Cô nói không khác nhau thì không khác nhau đi.Lý Kỳ nhún nhún vai, hỏi: - Vậy cô tìm ta có chuyện gì?



Triệu Tinh Yến không đáp hỏi ngược lại:- Vừa rồi Cao thái úy tìm ngươi làm cái gì?



Lý Kỳ do dự, bỗng nhiên nói với Trần A Nam:- A Nam, ngươi đi lên nói một tiếng với phu nhân, ta gặp một người bạn, sẽ không lên trên đó ăn.



Trần A Nam gật gật đầu, lại nói:- Đại ca, vậy ngươi nhanh lên nhé, người ta còn đang đợi.



Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Ai đang đợi?



- Đương nhiên là mấy người bán chó nha.



- Ngươi còn chưa có trả tiền?



- Huynh không gật đầu, đệ nào dám mua.
Triệu Tinh Yến giơ mặt lên, nói:- Đi thì đi.Nhưng trong mắt vẫn là hơi lộ ra một tia vẻ sợ hãi.



Bốn người mới vừa vào đến trong cửa lớn, đồng thời trợn tròn hai mắt, mãnh liệt hít vào một hơi, chỉ thấy trong tiền viện đứng bốn mươi năm mươi người. Mỗi người trong tay giữ một con chó, lớn nhỏ không đều, giống khác nhau, đàn chó thi nhau sủa, một trường hợp rất dữ dội và đồ sộ.



- Gâu gâu gâu!



- Lý sư phó đến đây, Lý sư phó đến đây.



Mọi người đã sắp không kiên nhẫn đợi được nữa, thấy Lý Kỳ rốt cuộc đã tới, khẩn trương ào đi sang, nhưng bọn họ dường như quên trong tay còn giữ chó yêu của mình.



- A!



Triệu Tinh Yến kinh sợ kêu một tiếng. Nháy mắt vọt đến phía sau Lý Kỳ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài theo thân thể run lẩy bẩy.



Lý Kỳ đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhu nhược này của Triệu Tinh Yến, không khỏi ngẩn ra. Trong lòng cười trộm, đây mới là nữ nhân sao. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, nhất thời cũng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng làm sao còn có nửa phần ý cười. Tuy rằng hắn không sợ chó, nhưng hơn mấy chục con chó vây lại đây, trong lòng cũng sợ hãi, đám chó này con mẹ nó cũng quá kinh khủng rồi.



Mã Kiều tựa vào cột cửa, ngáp một cái nói:- Triệu công tử, ngươi tránh ở sau lưng Phó soái, còn không bằng tránh ở sau lưng A Nam, huynh coi hai chân Phó soái đều đang run lẩy bẩy rồi kia kìa.



Thật sao? Lý Kỳ cúi đầu nhìn một cái, “A? Thật đúng là đang run nhỉ, nhưng con mẹ nó vài chục con chó vây lại đây, ta có thể không sợ sao, không sợ chính là biến thái. Khẩn trương ổn định, hung hăng trừng mắt nhìn Mã Kiều, nhưng lúc này căn bản không có rảnh tính sổ với thằng này, hai tay vừa nhấc, hét lớn một tiếng:- Stop! Ngừng, ngừng, phiền toái các vị trong sân vào giữa sân đứng xem, ta phải kiểm nghiệm hàng trước, công việc cụ thể chúng ta chậm rãi thương lượng.



Mọi người nghe vậy, liếc nhìn nhau, xấu hổ gật gật đầu, theo lời trở lại giữa viện.



Lý Kỳ thở hắt ra, nói với Triệu Tinh Yến đứng phía sau:- Tốt lắm, có thể mở mắt ra rồi, đều đi rồi. Hừ. Còn nói mình không sợ chó.



Triệu Tinh Yến đầu tiên là mở đôi mắt đẹp ra một đường nhỏ, đợi xác nhận trong vòng phạm vi năm thước coi không thấy một con chó, lúc này mới mở mắt ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ ngực một cái, hạ giọng nói:- Thật sự là làm ta sợ muốn chết.



Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng bỗng nhiên nhướng mày ngài, thấy Lý Kỳ như cười như không đang nhìn mình, không khỏi nhướn mày, lại khôi phục thần thái lạnh lùng dĩ vãng, hừ nói:- Chính ngươi cũng không khá hơn chút nào, không biết là ai vừa rồi sợ tới mức hai chân cũng run rẩy thế.