Bắc Tống Phong Lưu

Chương 574 : Hoá ra ngươi sợ chó nha (3)

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Điều này liên quan gì đến sư phụ ngươi?



Mã Kiều hừ nói:- Lúc trước sư phụ ta ở ngọn núi kia có một con cọp lớn đến, sư phụ ta sợ nó nửa đêm đánh lén, tìm một cơ hội bắt súc sinh kia lại, nuôi dưỡng lên, về sau lâu ngày, bình thường nếu là lão uống rượu say, bảo con cọp kia đi theo ta luyện công. Lão còn nói, đối phó với loài súc sinh này. Chỉ có dùng nắm tay để thuần phục, nếu như ngươi sợ nó, vậy nó sẽ ức hiếp ngươi, chỉ cần đánh phục nó. Nó mới có thể nghe lời ngươi.



Lý Kỳ nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thằng nhãi này đến tột cùng vượt qua một thời thơ ấu như thế nào nha, không ngờ ở cùng một chỗ với hổ. Ngượng ngùng nói:- Sư phụ ngươi thật sự là một cái đồ biến thái.



Mã Kiều nhếch miệng lên, nói:- Phó soái. Lời này của ngươi nói cũng quá không hiền hậu, ta đây là đang giúp ngươi, tại sao ngươi còn mắng sư phụ ta.Nói xong tay gã bỗng nhiên buông lỏng xuống. Con chó ngao Tây Tạng kia rốt cục xông về trước một bước nhỏ.



Như vậy thôi nhưng cũng làm cho Lý Kỳ sợ hãi, bỗng chốc nhảy lùi lại, chỉ vào Mã Kiều lớn tiếng nói:- Mã Kiều, có phải ngươi đời này cũng không muốn gặp sư muội của ngươi nữa hay không.



Mã Kiều vội xin tha nói:- Phó soái, ta chỉ là muốn đùa với ngươi chút mà thôi, ngươi đừng coi là thật nhé.



Lý Kỳ giận dữ, mắng: - Ngươi thằng nhãi này đến tột cùng có để Phó soái như ta đây vào mắt hay không, ta cho ngươi biết, nếu còn có lần sau, ta thề, ta tuyệt đối đem ngươi đuổi ra Đông Kinh, sau đó sẽ giữ sư muội của ngươi ở trong này.



- Dạ dạ dạ, tuyệt sẽ không có lần sau nữa.Mã Kiều lau mồ hôi một phen, trong mắt gã, Lý Kỳ so với đám chó ngao Tây Tạng này còn khủng bố hơn.



Hà Cửu thúc cũng từ trong khiếp sợ kịp phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên nói: - Vị tiểu ca này, ngươi thật đúng là người thần đó.



Mã Kiều vui vẻ nói:- Cửu thúc quá khen, không phải là hai con súc sinh sao, nhiều hơn mấy con nữa cũng được a.



Hà Cửu thúc cười khổ gật gật đầu, lại nói với Lý Kỳ:- Lý sư phó, hai con chó lớn này ngươi có lấy hay không?



Lý Kỳ cẩn thận nói:- Ngươi trước tiên đem con chó kia cũng giao cho gã thử xem, nếu là gã thật có thể chế ngự chúng nó, ta đây mới có thể lấy, bằng không ta chỉ lấy một con.



Tráng hán kia đưa một con chó ngao Tây Tạng khác giao cho Mã Kiều, con chó ngao Tây Tạng này cũng khá là trực tiếp, nhìn đồng bạn của mình đã không còn sức lực, ngay cả giãy dụa cũng không thèm, liền theo Mã Kiều.



Triệu Tinh Yến thật sự là không thể tin được hết thảy phát sinh trước mắt, không khỏi khen:- Mã huynh, coi như ta phục ngươi.
Triệu Tinh Yến hơi hơi liếc mắt, thấy con Tùng sư trắng như tuyết kia còn đang liếm đầu lưỡi, đích thật là đáng yêu cực kỳ, không khỏi ngẩn ra, mắt lộ vẻ yêu thích.



Lý Kỳ cười, bỗng nhiên đem Tùng sư trực tiếp nhét vào trong ngực nàng, khiến Triệu Tinh Yến sợ tới mức thiếu chút nữa ném con chó này ra ngoài, nhưng cuối cùng là không đành lòng, con chó nhỏ kia phỏng chừng cũng không phải mặt hàng tốt gì, lại ủi vài cái ở trong ngực Triệu Tinh Yến, rõ ràng là lợi dụng.



Lý Kỳ vô cùng hâm mộ ghen tị, nói:- Ta tương đối bất mãn đối với hành vi của nó, liền tặng cho cô đó.



Triệu Tinh Yến nói:- Ta không cần, ta nói không thích chó rồi mà.



Lý Kỳ bật người nói:- Người tới, đem con chó này đưa đến phòng bếp làm thịt, đêm nay ăn lẩu thịt cầy.



Chủ nhân của con chó kia có lẽ là thiếu tiền, tuy rằng mắt lộ thần sắc không muốn, nhưng cũng không có nhiều lời.



Triệu Tinh Yến vội bảo vệ con chó kia nói:- Vì sao ngươi phải giết nó, nó vừa rồi không có chọc giận ngươi.



Lý Kỳ tức giận nói:- Ta nói, ta tương đối bất mãn đối với hành vi của con chó này, cô lại không muốn, ta đành làm thịt nó, đánh bữa ăn ngon.



Triệu Tinh Yến lại liếc nhìn con chó kia, càng nhìn càng thêm không nỡ, nói:- Chó này ta mua là được, không cần phải ngươi tặng.



Lý Kỳ nhún nhún vai nói:- Tùy cô.Trong lòng lại nói, “Dù sao về sau có thể ở cùng chó là được”.



Hắn nói xong lại đi đến trước mặt một con chó quê gầy toàn da bọc xương, còn chưa mở miệng, chủ nhân con chó kia đã nói:- Lý sư phó, ngươi coi chó của ta so với chó bọn họ đều lớn hơn, ba quan tiền không đắt chứ?



Ngươi con mẹ nó thực coi ta là kẻ ngốc hay sao. Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:- Ta chỉ là muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, hại ngươi một chuyến tay không, thật sự là ngại quá, ngươi có thể trở về.



Hắn nói xong cũng không để ý tới người nọ, lại giữ lại đám chó săn, còn lại như cái gì chó vườn rau, chó quê gì đó, muốn bán, được, theo số cân mà luận giá cả.