Bắc Tống Phong Lưu

Chương 579 : Tác phẩm nghệ thuật thời đại (1)

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Ba nữ nghe Lý Kỳ nói vậy, không khỏi cùng liếc mắt hết sức tò mò nhìn nhau.



Đặc biệt Bạch Thiển Dạ, âm thầm oán giận Lý Kỳ còn có chuyện gì không thể nói với nàng, nhưng nàng cũng không có hỏi, u oán liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, sau đó liền cùng Quý Hồng Nô đi ra ngoài.



“Nhìn ta làm chi, quỷ linh tinh như muội, nếu muội ở đây, nhất định có thể nhìn ra sơ hở. Chậc chậc, nói nhiều như vậy có chút miệng khô rồi, ừ, vì sao tim đập gia tốc, bình tĩnh, bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng làm cho muội ấy nhìn ra sơ hở. Ôi, để cho một người đơn thuần như ta, đi làm ở trong hậu trường, thật sự là không thích hợp, vẫn là làm ở trên sân khấu thì thích hợp với ta hơn”.



Lý Kỳ bảo người mang một ly trà đi lên, uống ừng ực như để áp chế run rẩy.



Đợi mọi người đi rồi, Âu Dương Triệt hiếu kỳ nói:- Phó viện trưởng, có chuyện gì không?



Lý Kỳ còn đang nghĩ xem nói như thế nào, nao nao, nói:- Ồ, là như thế này, trải qua mấy ngày này quan sát, ta phát hiện lớp nhạc có một khiếm khuyết trọng đại.



Phong Nghi Nô nhíu mày ngài, hỏi:- Khiếm khuyết gì?



Lý Kỳ ra vẻ trầm tư một chút, sau đó mới nói:- Trình độ của Phong nương tử và Quý nương tử trong âm nhạc đã là đăng phong tạo cực, đã đạt tới tuyệt hảo, điều này không còn gì phải nghi vấn, nhưng, hai người các cô trên phương diện điền từ, còn chưa đủ, phương diện này Trần Đông và Âu Dương lại cực kỳ am hiểu, đặc biệt Âu Dương, nhớ rõ lần trước phỏng vấn, y còn làm một bài thơ, gọi là cái gì nhỉ, Âu Dương, ngươi hãy đọc lại một lần đi, thôi đi, hãy dứt khoát làm một bài mới đi.Trong lòng lại nói, “Bạn hữu, đừng nói ta không có chiếu cố ngươi, đây chính là cơ hội để ngươi biểu hiện nha”.



Âu Dương Triệt kinh ngạc “a” một tiếng, thấy Lý Kỳ đang trừng hai mắt, vội vàng gật đầu, hơi trầm ngâm, nói:- Vậy ta đọc một bài ta mới làm gần đây “Bươm bướm luyến hoa” đi.Dừng một chút, y liền ngâm:- Hồng diệp phiêu phong thu dục mộ. Tống mục tằng lâu, liêm quyển tây sơn vũ. Giải tháp tụ tân huy ngọc trần. Phong lưu chích khiếm vương di phủ. Chất kiếm vi công cô lục tữ. Địch trạc ngâm hồn, nghĩ trích hoàng hoa cú. Túy nhãn măng đằng huề thủ xử. Tạ trì phong nguyệt thùy phân phó.



Vừa dứt lời. Lý Kỳ liền vỗ tay, kêu lên:- Hay, hay, thơ hay.



Vẻ mặt Âu Dương Triệt lúng túng nói:- Phó viện trưởng, đây là từ đó ạ.
- Được rồi. Các ngươi trở về đi.



“Ai dài, nguyệt lão này thật đúng là không dễ làm, Âu Dương, Trần Đông, hai người các ngươi cũng đừng làm cho lão tử thất vọng nha”. Lý Kỳ trở lại phòng làm việc, bắt đầu đưa ra những chuyện thích hợp cho tạp chí, đầu tiên hắn tìm đến một tấm giấy rõ ràng, bắt đầu suy nghĩ đến trang bìa của tạp chí.



Làm một người từ hậu thế tới, đặc biệt là một người Trung Quốc, biết rõ trên có chính sách, dưới có đối sách, triều đình vì sao hạ lệnh phong tỏa báo nhỏ, thì chính là sợ bọn họ tản một ít tin tức bất lợi đối với chính quyền Triệu thị, cho nên tạp chí đăng tin tức kia, rõ ràng cho thấy là không lý trí, nhưng đăng chuyện xưa, vậy triều đình liền không có gì để nói.



Suy nghĩ của Lý Kỳ là, trước tiên lợi dụng thiết lập ra tạp chí chuyện xưa, sau đó ở căn cứ tình hình thực tế, dần dần chuyển biến thành báo tin tức, khoác cái vỏ chuyện xưa, trên thực tế là đăng một ít chuyện phát sinh xung quanh, còn có thể mượn việc này mở rộng bút lông ngỗng của hắn, thật sự là làm một được nhiều.



Lý Kỳ trước kia khi còn ở trường học, cũng biết cái gì là báo bảng, hơn nữa bình thường cũng thường xuyên xem báo chí, cho nên trang bìa của tạp chí đối với hắn mà nói, thật sự là quá đơn giản.



Nhưng vấn đề là, nếu chỉ đăng chuyện xưa, trang báo này lại có chút dư thừa.



Không được, dựa vào đám con mọt sách kia, xác định chắc chắn rằng tạp chí này chưa kịp xuất bản đã chết trước, vẫn phải dựa vào bản thân mình trước tiên làm cho thanh danh nổi tiếng đã. Lý Kỳ gãi đầu, nói nhỏ:- Ta trước kia cũng xem nhiều tiểu thuyết như vậy, không lẽ nào không lấy ra sử dụng nha, nhưng viết mấy thứ gì thì tốt đây? Tryện cổ Andersen? Không được, đó đều là người nước ngoài viết, rất khoa trương. Có, tiểu thuyết võ hiệp, mẹ ôi, sao lại quên mất cái này chứ.



Lý Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy con đường tiểu thuyết võ hiệp này có thể làm được, hắn cẩn thận nhớ lại những tiểu thuyết võ hiệp trước kia hắn từng đọc, trong đó ấn tượng khắc sâu nhất không thể nghi ngờ là ba bộ khúc xạ điêu của Kim lão gia tử, nhưng vấn đề là, bối cảnh niên đại ba bộ khúc xạ điêu chính là triều Tống, bên trong không khỏi có trào phúng Tống vương triều, lấy cái này ra viết, không thể nghi ngờ là ngại mệnh quá dài.



Đúng rồi. Xạ điêu cũng đã là những năm cuối Nam Tống rồi, ta tùy tiện biên một triều đại không được sao, ừ, cứ làm như vậy. Lý Kỳ vui vẻ, bỗng nhiên lại phai nhạt đi, hắn thấy tiểu thuyết võ hiệp không được đọc nhiều như Tam quốc, thật ra hắn nhớ khá rõ ràng tình tiết chuyện xưa, nhưng bảo hắn viết ra, không khỏi lại có chút làm khó hắn rồi, cho dù là Tam quốc đó cũng là do Bạch Thiển Dạ biên soạn ra đấy.



Xem ra lại phải tìm người viết thay rồi. Thất nương bận quá rồi, không thích hợp, tìm ai thì tốt đây? Lý Kỳ nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một người, không khỏi bật cười, lẩm bẩm:- Phu nhân, giờ thì cô trốn không thoát, đều nói cô là nữ nhân đại tài, hiện giờ vừa hay mở mang kiến thức một chút.