Bắc Tống Phong Lưu

Chương 587 : Đại hội đấu giá (1)

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Trương Trạch Đoan cuối cùng đã nghe rõ hóa ra Lý Kỳ muốn dựa vào tên của mình để kiếm tiền. Nhưng mà y cũng không tức giận. Đầu tiên là Lý Kỳ nói sẽ đem tiền này quyên cho Cơ Kim Hội cũng chính là làm việc thiện; tiếp theo, trong lòng y đã sớm xem bản thân là đồ đệ của Lý Kỳ rồi. Sư phụ lợi dụng đồ đệ, đó là đương nhiên thôi.



Mượn sức ảnh hưởng của Tam Quốc Diễn Nghĩa để thúc đẩy kiểu trang phục mới. Đây là điều mà Lý Kỳ sớm tính kỹ rồi. Tuy rằng vũ hội hóa trang lần trước cũng khiến cho một số người đối với kiển trang phục mới có chút nhận thức nhưng còn chưa đủ. Dù sao bọn họ dùng tâm giải trí mà đánh giá kiểu trang phục mới nên không coi trọng. Lý Kỳ hy vọng có thể đem sự chú ý của mọi người đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa chuyển đến kiểu trang phục mới, đó chính là sự thách thức ở đại hội đấu giá lần này.Tuy rằng Tần phu nhân đối với việc này có kín đáo phê bình nhưng trong lòng nàng cũng biết Lý Kỳ một khi quyết định chuyện gì thì rất khó thuyết phục được hắn. Thậm chí có thể bị hắn thuyết phục, như vậy tự tìm phiền phức. Chi bằng không thấy tâm không phiền, an tâm ở nhà tính sổ, mặc hắn làm khổ.



Liên tiếp hai ngày, Lý Kỳ đều trốn ở nhà nhưng ở bên ngoài thì việc Túy Tiên Cư sắp tổ chức đại hội đấu giáđấu giá đã đồn xôn xao. Đương nhiên tin tức này là Lý Kỳ tung ra. Nếu ở hậu thế nói tới năng lực lăng xê thì Lý Kỳ sợ là không đủ tư cách. Nhưng ở thời đại này thì không ai có thể so sánh.



Tuy nhiên Lý Kỳ tiết lộ ra tin tức mơ hồ không rõ ràng. Duy nhất có thể khẳng định chính là lần này món đồ đấu giá gần như độc nhất vô nhị, hơn nữa sách Tam Quốc Diễn Nghĩa lần thứ hai sắp xuất hiện cũng chấn động kinh thành.Thật có thể nói là là ngàn hô vạn hoán bắt đầu xuất hiện!



Về phần Lý Kỳ vì sao phải trốn ở nhà, dĩ nhiên là vì tránh né bọn Cao Nha Nội. Từ lúc tin vừa truyền ra thì Cao Nha Nội cũng nhanh chóng gõ cửa Tần phủ rồi. Y đương nhiên là muốn hợp tác với Lý Kỳ đầu cơ nâng cao giá sách. Nhưng Lý Kỳ suy trước tính sau vẫn quyết định bỏ việc hợp tác dù là đầu cơ giá trên trời. Đối với hắn mà nói chính là hạt cát trong sa mạc, nhưng nếu để lộ tin thì danh dự tổn hại nhiều. Đặc biệt Cao Nha Nội miệng rộng càng làm cho hắn không yên lòng.



Hơn nữa, từ sau Tứ Quốc Yến lần trước rất nhiều người cũng hoài nghi Lý Kỳ là theo Hồng Vạn Đổ Phường thông đồng chỉ có điều tìm không thấy chứng cớ. Lần này nếu hai người bọn họ hợp tác lại đầu cơ giá sách thì không chừng nhà hàng sẽ bị người ta đập phá.Chớp mắt đã đến đại hội đấu giá.



Thời gian bắt đầu thời gian của đại hội đấu giá mặc dù ấn định sau giờ ngọ nhưng sáng sớm mới mở cửa thì những người khách đã điên cuồng tràn vào. Cũng may Lý Kỳ sớm đã có chuẩn bị, để trống chỗ ở lầu hai và bốn phòng riêng ở lầu ba phòng riêng. Đây là nơi chuẩn bị cho các đại phú hào đấu giá.



Phàm là người muốn đấu giá trước tiên còn phải tới quầy thế chân trước ba mươi xâu tiền rồi nhận một tấm bảng gỗ. Chỉ có người có tấm bảng gỗ mới có tư cách hô giá. Làm như vậy đơn giản là ngừa có người quấy rối. Nếu ai hô giá mà không chi tiền sẽ bị tịch thu ba mươi quán tiền này. Lý Kỳ tin rằng không ai sẽ tình nguyện tốn ba mươi xâu tiền khoe võ mồm.



Bởi vì thời gian cấp bách nên Lý Kỳ, Chu Thanh, Bạch Thiển Dạ tới Túy Tiên Cư sớm hơn để xử lý mọi thứ.



Bọn họ chính là đơn vị tổ chức lần cuộc đấu giá lần này.



Khách thấy Lý Kỳ biến mất hai ngày thì đều xông tới hỏi sự khác nhau giữa bản Tam Quốc Diễn Nghĩa ma vang và bản bình thường cùng với đã lâu không xuất bản bình thường.



Lý Kỳ hiểu được nỗi khổ của bọn họ nên cũng kiên trì chịu đựng nhất nhất trả lời dù làm tuyên truyền không có chuyện như vậy. Chẳng qua những năm này không có phóng viên nên bề ngoài có chút hỗn độn.




Lý Kỳ gật đầu, liền vội vội vàng vàng xuống lầu, trong lòng thầm vui mừng. May mà Hoàng thượng tới sớm nếu chờ tới khi đại hội đấu giá chấm dứt đến thì ngay cả cọng lông cũng không có.



Chỉ lát sau, Lý Kỳ liền lén lén lút lút mang một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa chạy lên trên lầu, đem sách đưa cho Tống Huy Tông, cười nói: - Hoàng thượng, đây chính là quyển sách chuẩn bị cho người.



Tống Huy Tông đón lấy quyển sách thấy bìa mặt tuy rằng so với trước kia đẹp hơn rất nhiều nhưng đối với y mà nói không coi là gì. Nhưng sau khi y mở trang thứ nhất thì cả người đều si ngốc, miệng lẩm bẩm: - Trời sinh Quách Phụng Hiếu, hào kiệt quan quần anh.



Lại thấy người trong tranh đang mặc trường bào màu tím, tóc dài bay phất phơ, một chiếc quạt lớn trên vai, vẻ mặt kiên cường, đương nhiên khí phách vô cùng.



Hồi lâu, Tống Huy Tông mới từ trong lúc khiếp sợ kịp phản ứng, run giọng nói: - Đây là Quách Phụng Hiếu sao?



Lý Kỳ đắc ý nói: - Đúng vậy. Tuy nhiên đây là Quách Phụng Hiếu trong tưởng tượng của thần.



Tống Huy Tông càng xem càng là ưa thích, gật đầu nói: - Đúng vậy, có chút hương vị của Quách Phụng Hiếu, nhưng câu này sao lại là bút tích của Chính Đạo, hơn nữa câu đề tặng cũng là viết tên Chính Đạo, chẳng lẽ tranh này là y vẽ sao?



Lý Kỳ biết rằng y tương đối quen thuộc nét vẽ của Trương Trạch Đoan nên không dám giấu diếm, toàn bộ nói ra.



Tống Huy Tông sau khi nghe xong, thoáng gật gật đầu lại hỏi: - Đây cũng là ky thuật ve ngươi mới chế ra sao?



- Kỳ thật đây cũng là truyện tranh.



- Hoá ra truyện tranh còn có thể vẽ như vậy. Thật là khiến người ta kinh ngạc. Tống Huy Tông cảm thán một câu. Trong suy nghĩ của truyện tranh bình thường cũng là bức họa thú vị nhưng không nghĩ tới còn có thể tấn công thị giác mãnh liệt như vậy. Trong lòng cũng có một loại xúc bái Lý Kỳ làm thầy rồi.