Bắc Tống Phong Lưu

Chương 589 : Đại hội đấu giá (3)

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


: Đại hội đấu giá (3)



Tấm Pano vượt thời đại này chính là Lý Kỳ thiết kế mẫu, để tránh lãng phí, hắn sửa chữa sơ một chút, tính sẽ bán đấu giá cùng với sách, để tăng giá trị của sách. Mà ky năng ve vượt thời đại và cái duy mỹ cảm kia đủ sức tấn công thị giác, mang đến cho mọi người sự rung động thật không nhỏ.



Lý Kỳ thấy vẻ mặt mọi người ngạc nhiên đến ngây người, cười đắc ý, thầm nghĩ, so với việc ở đây phí nước bọt thì việc cho các ngươi sự chân thực thế này không hơn sao.



Chợt nghe một người reo lên: - Lý sư phụ, hôm nay không phải ngươi đấu giá là Tam Quốc Diễn Nghĩa sao, sao sao lại mang một bức tranh đến vậy?Lý Kỳ vừa nghe là biết ngay người này không có chút trình độ văn hóa nào, bức tranh tinh tế như vậy cũng không biết thưởng thức. Nhưng ngoài miệng vẫn là cười ha hả nói: - Câu này hỏi hay lắm, chắc mọi người trong lòng đều có thắc mắc như vậy. Nhưng chư vị không biết nghĩ qua hay không, nếu ta cầm một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa bình thường đến nơi đây bán, vậy cũng quá không đạo đức rồi, một quyển sách mà thôi, bán nhiều tiền như vậy, rõ ràng là lừa bịp mọi người rồi, việc này Túy Tiên Cư chúng ta quyết không cho phép xảy ra. Ta từng nói qua, hôm nay mua Tam Quốc Diễn Nghĩa là độc nhất vô nhị, không giống Tam Quốc Diễn Nghĩa khác chính là ở bức họa này, hôm nay mua bản Tam Quốc Diễn Nghĩa ma vang, trên mỗi quyển đều vẽ một vị anh hùng, có trí gần như Gia Cát, có gan phi thường như Triệu Tử Long, hơn nữa chúng ta còn miễn phí đưa lên một bức họa nhân vật, mọi người cũng chớ xem thường bức tranh này, cả Đại Tống ta có thể vẽ nhân vật giống như đúc cũng chỉ có một ngươi.Một vị tài tử ăn mặc rất trẻ trung nói: - Chính là Trương Trạch Đoan của Hàn Lâm Viện, Trương đại học sĩ.



Lý Kỳ tâng bốc: - Vị tài tử đây thật là trí tuệ tinh anh, liếc mắt là thấy rõ thiên cơ, nhất định ngài cũng rất yêu tranh.



Vị kia tài tử có chút lâng lâng, chắp tay nói: - Đâu có, đâu có, Lý sư phụ quá khen.



Ngươi còn tưởng thật ư. Lý Kỳ ha hả cười, lại tiếp tục nói: - Mọi người đều biết. Trương đại học sĩ chính là họa sỹ số một của Đại Tống ta, ông ấy vẽ đẹp tự nhiên ngàn vàng cũng khó cầu, ta từng cầu cạnh nhiều ngày, thậm chí hứa biếu nghìn vàng, ông ấy cũng không đồng ý. Cho mãi về sau lại, ta nói cho ông ấy biết, số tiền hôm nay thu được, toàn bộ sẽ quyên cho quỹ từ thiện Bạch nương tử, đi cứu tế dân chạy nạn, ông ấy mới bằng lòng. Không chỉ như thế, ông ấy còn không thu một đồng tiền, thật sự là hảo tâm nhân hậu.



Mọi người sau khi nghe xong, đều gật đầu, đều khen ngợi Trương Trạch Đoan này.



Lúc này, Trâu Tử Kiến bỗng nhiên reo lên: - Ngươi có gì làm bằng chứng là bức họa này do Trương đại học sĩ vẽ?



Bọn họ đều đã xem qua tranh của Trương Trạch Đoan, bức họa này vừa nhìn thì biết không phải là nét mực của Trương Trạch Đoan nét mực, nhưng bọn họ cũng không dám phủ định hoàn toàn, bởi vì bức họa này quá mức mới mẻ độc đáo.Tên mập chết bầm. Con mẹ ngươi đúng là có ý định đến kiếm chuyện mà. Lý Kỳ trong lòng thầm mắng một câu, tay bỗng nhiên chỉ lên bức tranh, nói: - Chư vị mời xem chỗ này, đây chính là Trương đại học sĩ tự tay kí tên nha. Còn có này mấy hàng chữ, người hiểu biết, vừa nhìn là biết bút tích của Trương đại học sĩ.



Mọi người nhìn theo chỗ hắn chỉ, thấy góc dưới bên phải có vài chữ nhỏ, tuy nhiên chữ lại quá nhỏ, ngay cả hàng thứ nhất cũng không nhìn rõ lắm.




Nhưng vẻ mặt hắn cố tình mang theo một tia vô vị.



Vương Tuyên Ân nhướn mày, hướng tới người bên cạnh gật đầu. Người nọ vội hỏi: - Này, ngươi nghe lầm, ta nói là 150 quan.



Tiền là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn nha.



Chu choa! Trên đời vẫn còn có loại ngu xuẩn như thế này, lão tử không gài ngươi, thi không có thiên lý rồi. Lý Kỳ ra vẻ hoảng sợ, trợn to hai mắt nói:- Ngươi ngươi nói cái gì? Một một trăm năm mươi quan?



Người nọ hất đầu, nói: - Không sai!



Ra vẻ tinh tướng quá, vậy là thành đồ ngốc rồi. Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói: - Thật sự là rất xin lỗi, là ta nghe lầm, ngại quá, một trăm năm mươi quan, còn có ai ra giá không?



Một quyển sách bán một trăm năm mươi quan, những người còn lại ngay cả thở to cũng không dám.



Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ rằng Mã Siêu lại có thể bán giá cao như vây, cũng biết rõ không có ai tiếp tục ra giá rồi, liên đếm ba tiếng, rơi chùy, vung tay lên, tuyên cáo quyển sách này lấy một trăm năm mươi quan bán cho vị khách ngu xuẩn chính mình đấu giá với mình kia.



Kế tiếp, lại lần lượt bán đi bốn bản, trong sách nhân vật theo thứ tự là Trương Phi, Hứa Chử, Tào Thực, đám người Trương Liêu, ngoại trừ Tào Thực, còn lại ba quyển giá cùng khoảng sáu mươi quan. Mà Tào Thực chỉ khiến Triệu Giai tốn mười quan là mua được.



Không có cách nào khác cả, người ta là Hoàng tử, ai dám ra giá đấu với y