Bắc Tống Phong Lưu

Chương 602 : Bánh ngọt hình mạt chược

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Căn cứ vào chiến sự ngày trước của phương bắc, chuyện Tống Huy Tông không muốn triệu kiến đặc sứ của Cao Ly cũng là vì Cao Ly và Đại Tống cách nhau hàng vạn dặm, hơn nữa chỉ có thể giúp đưa quân theo đường thủy, có thể nói là nước xa không thể cứu được lửa gần.



Nhưng không giúp được không có nghĩ là cự tuyệt, Lý Kỳ cảm giác chuyện này không phải là không liên quan gì đến mình, hơn nữa trong chuyện này còn ẩn chứa một vài cơ mật gì đó, chỉ có điều là hiện tại hắn cũng không thể đoán ra.



Phác Trí Khiêm thấy Lý Kỳ không có bất kỳ phản ứng gì liền hỏi: - Quan Yến Sử, nếu như ngài giúp được tại hạ, thì ngày sau tôi đây nhất định sẽ hậu tạ ngài."Giúp ngươi? Haha, ngươi nằm mơ à, chỉ là ta lợi dụng ngươi thôi, dù sao đây cũng là một ý kiến không tồi, quan trọng là mình làm cách nào để lợi dụng gã đây?" Lý Kỳ khẽ mỉm cưởi và nói: - Chuyện này không thể nào coi là một chuyện nhỏ được.



Phác Trì Khiêm đáp: - Nếu không thì tôi đâu dám nhờ Quan Yến Sử giúp.



Lý kỳ lắc đầu, trả lời: - Kì thực mấy ngài không nên đến tìm tôi, nhưng tôi biết có một người chắc chắn sẽ giúp được các vị.



Ánh mắt của Phác Trí Khiêm đột nhiên sáng lên, hào hứng hỏi: - Là ai vậy?- Tể tướng đương triều, đại nhân Vương Tương, ông ấy nếu mà đồng ý giúp mấy ngài, thì tỷ lệ thành công là tám chín phần.



Sau khi nghe thấy Lý Kỳ nói vậy, mặt Phác Trí Khiêm lộ rõ vẻ thất vọng, cười khổ nói: - Thực không dám giấu ngài, lúc mà tôi mới tới kinh thành, đã đến bái kiến Vương Tương đại nhân, nhưng ngài ấy luôn mượn có từ chối.



"Chuyện này cũng đúng, gian thần họ Vương bây giờ đang chú tâm vào Yến Vân, làm sao mà có thời gian để ý đến mấy ngươi, mà giả sử lão biết chuyện xung đột giữa đất nước của mấy người với Kim Quốc, thì cả đời này lão cũng sẽ không quan tâm tới chuyện của mấy người." Lý Kỳ lại đề cử: - Vậy còn Lý Bang Ngạn, Lý đại nhân thì sao?Thay bằng câu trả lời thì Phác Trí Nghiêm lại lắc đầu.



- Cao Cầu, Cao thái úy nữa?



Phác Trí Khiêm vẫn lắc đầu như vậy.



" Mình nghĩ lại thử xem, lục tặc còn có ai nữa không?" Lý Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi reo lên: - Đúng rồi, còn có Lương Sư Thành, Lương thái úy nữa.



Phác Trí Khiêm đau khổ nói với Lý Kỳ: - Những người mà người vừa kể tên thì chúng tôi đây đã bái kiến cả rồi, nhung không thu được kết quả gì." Khỉ gió. Hóa ra mấy người sau khi bị bọn họ từ chối mới chạy đến tìm ta nhờ giúp, vậy mà lúc nãy ta vẫn còn dương dương tự đắc, hóa ra là vì mấy người kia từ chối, mà ta mới được mấy người coi trọng, cũng tốt thôi, đằng nào thì ta đây cũng không bị thiệt thòi gì cả."



Lý Kỳ hơi trầm ngâm và nói: - Phác đặc sứ, không phải là tôi không muốn giúp ngài, chỉ có điều, chỉ có điều tôi thấy mọi người đến không đúng lúc.



Phác Trí Khiêm tỏ ra khá nghi ngờ: - Mong Quan Yến Sứ chỉ giáo thêm.
Lý Kỳ thực sự muốn cho tên nhãi nhép này một trận rồi nhưng lại cố kìm nén cơn tức giận, giảng giải cho nó nghe: - Nha Nội, ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là bánh làm từ bơ, cái chấm đỏ ở bên trên, cái chấm xanh này là được làm từ nước đường đó, bên dưới lớp màu xanh được làm từ hoa quả đông lạnh. Đây chính là loại bánh ngọt mạt chược mà ta mới sáng tạo ra.- Bánh ngọt mạt chược.



Cả hai cha con họ Cao đều đồng thanh kêu lên.



Cao Nha Nội dùng tay khẽ chạm vào chiếc bánh rồi ngạc nhiên thốt lên: - Đúng là bơ thật. Lý Kỳ, chiếc bánh này của người đúng là đặc biệt. Nói xong liền cầm một miếng bánh bỏ vào miệng rồi lại thốt lên lần nữa: - Thật là ngon mà!



Nha Nội không hề khách khí, lấy tiếp một miếng khác rồi bỏ vào trong miệng, vị béo ngậy của bơ hòa quyện với sự mềm, trơn của hoa quả đông lạnh, lại có cả vị ngọt thanh của đường nước, mềm- xốp- thơm- ngọt, ngon tới nước y nhắm nghiềm mắt lại để tận hưởng, rồi đem chiếc hộp đó đến trước mặt Cao Cầu, ngập ngừng nói: - Phụ thân, người mau nếm thử đi, chiếc bánh này đúng là rất ngon đó.Cao Cầu cũng cảm giác được chiếc bánh này rất mới lạ, trông rất đáng yêu, cầm lấy một miếng và thử rồi thốt lên: - Không tồi, không tồi, Lý Kỳ chiếc bánh ngọt mạt chược này của ngươi quả là không tồi, hơn nữa lại làm chiếc bánh ngọt hình mạt chược, đúng là rất sáng tạo, đáng khen ngợi.



Lý Kỳ vui vẻ đáp lại: - Thái úy thích là tốt quá rồi. Tuy là vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác: "Hừ, không chỉ là thái úy, chiếc bánh ngọt của lão tử đúng là một sáng kiến hay mà, về nhà ta phải làm thêm vài chiếc nữa, sau đó đem tặng mỗi nhà một chiếc, vừa thực tế lại còn tiết kiệm, hơn nữa lại còn khá dễ dàng nữa, haha."



Cao Cầu ăn xong miếng bánh của mình, quay sang nhìn thấy Cao Nha Nội đang ôm hộp bánh ngồi chễm trệ trên ghế mà ăn, tướng ăn đúng là rất khó nhìn, vội vàng nhắc nhở: - Khang Nhi, con đem ít bánh ngọt này cho đám con dâu nếm thử, phụ thân có việc quan trọng cần bàn bạc với Lý Kỳ.



Cao Nha Nội là một người rất vô tư, đúng dậy "dạ" một tiếng rồi đi, được vài bước rồi quay lại nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, đợi một lúc nữa ta sẽ tìm ngươi, cùng chơi với ta.



- Nhất định rồi, nhất định rồi. Lý Kỳ gật đầu và cười, trong lòng thầm ngưỡng mộ, đằng trước chữ "con dâu" còn thêm chữ "đám".



Đợi Cao Nha Nội đi ra ngoài, Cao Cầu uống một hớp trà, rồi cười bảo:- Lý Kỳ, ta nghe nói hôm qua ngươi ở Túy Tiên Cư đã tiếp đón một đám người rất đặc biệt?



Lý Kỳ khá bất ngờ, vội vàng đáp: - Không sai, là sứ thần của Cao Ly.



- Nói như vậy, ngươi đã gặp bọn họ từ trước rồi.



"Lão hỏi câu này là có ý gì?" trong lòng Lý Kỳ đang khá bất an, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: - Đã từng gặp qua.



Cao Cầu nghe thấy vậy liền cười lớn: - Vậy ngươi nhất định thu hoạch không ít rồi."Lão đã chủ động đề cập đến chuyện này, chứng tỏ đã biết được một số tin tức rồi, nếu mình mà giấu lão, không chừng sẽ phản tác dụng", Lý Kỳ suy nghĩ rất nhanh rồi đáp lại hắn: - Lễ vật thì đã nhận nhưng vẫn chưa đáp ứng yêu cầu của bọn chúng.