Bắc Tống Phong Lưu

Chương 611 : Hội thưởng đăng (trung)

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Hai câu vè này của Lý Kỳ không thể nghi ngờ là giễu cợt những tên tài tử thích khoe khoang không có việc gì nhàn rồi liền đề thơ trên tường. Câu đầu tiên nói tới rảnh rỗi, cũng không có gì lạ, nhưng đã ngụ ý nói móc "tài tử" phục bút. Câu thứ hai thì cuồng phong nổi lên rồi, sao tài tử lại có "dài tám trượng" được. Những câu sau lại là tự hỏi tự đáp, tầng tầng đẩy mạnh. Kết câu lại như điểm mắt cho rồng, làm cho người khác giật mình bật cười. Tuy rằng câu thơ này đối với năm mới khá thô tục, nhưng cũng có trình tự rõ ràng, kết cấu chặt chẽ và rất ảo diệu, có thể nói nó không có tính nghệ thuật sao?



Mà thứ hai lại chính là thổi phồng chính mình, thả một cái vòng xuống, một câu vẽ rồng điểm mắt, chính là tự khen mình lợi hại nhất, nhân tiện lại đùa cợt Tống Ngọc Thần một phen. Thứ nhất là đả kích người, tự hai là tự khen mình, rất có phong cách của Lý Kỳ.Tống Ngọc Thần lúc này cảm giác giống như là ăn phân, sắc mất rất khó coi. Nếu bị phụ thân của gã biết được mình bị Lý Kỳ dùng thi từ chế nhạo như thế, vậy thì tiêu rồi.



Lý Kỳ thấy tốt mới làm, nếu tiếp tục chơi, hắn nhất định sẽ không đấu lại được bọn họ. Thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn chắp tay nói: - Các vị thong thả, hôm nay dừng ở đây, ta đi nhà xí trước. Cáo từ. Hắn nói xong xoay người rời đi.



Tống Ngọc Thần làm sao để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy, tâm niệm vừa động, cất cao giọng nói: - Xuy ngưu bì, phách mã thí, đương diện phụng nghênh bối diện tiếu.



Vế trên của gã rất rõ ràng là muốn đả kích Lý Kỳ đấy, năng lực nịnh hót của Lý Kỳ tất cả mọi người đều biết. Nhưng cũng không thể không nói một câu, người khác muốn học cũng không học được.



Ngươi tự nói tự nghe, ta xem như không có nghe thấy. Lý Kỳ nguyên bản không muốn để ý đến gã, nhưng bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, há mồm đáp lại: - Quải dương đầu, mại cẩu nhục, thượng tràng dung dịch hà tràng nan.



- Hay!



Chúng công tử cùng kêu lên, trầm trồ khen ngợi



Những tên tài tử kia lại có vẻ không nhịn được



Tống Ngọc Thần thẹn quá hóa giận, thầm nhủ "Ta hôm nay nếu như thua trong tay hắn, ngày sau làm gì còn chỗ dung thân". Chợt nghe từ trên lầu các truyền đến thanh âm, đôi mắt nháy một cái, độc thanh nói: - Bách quản tề minh, địch thanh nan bỉ tiêu hòa.



Câu này vừa ra, nhất thời các tài tử trầm trồ khen ngợi.



Mà ngay cả Mạc Hành cũng tán thưởng liếc nhìn Tống Ngọc Thần.



Nhưng khi Lý Kỳ nghe xong cũng là lửa giận ngập trời. Hắn câu đối này ẩn ý Địch Thanh và Tiêu Hà, Địch Thanh là võ tướng, Tiêu Hà là văn thần, rất rõ ràng là nói võ không bằng văn. Kỳ thật điều này còn không phải nguyên nhân khiến Lý Kỳ tức giận. Câu cửa miệng Bắc Tống Địch Thanh, Nam Tống Nhạc Phi, Địch Thanh chính là võ tướng lợi hại nhất Bắc Tống, vì nước giết địch, kiến công vô số, nhưng mà cả đời y phải chịu đủ loại nghi kỵ. Đặc biệt là sau khi y được thăng thành Xu Mật Sứ, bọn văn thần giống như là bị dẫm đuôi vậy, suốt ngày thượng tấu buộc tội Địch Thanh vô căn cứ. Như là muốn diệt trừ Địch Thanh cho thống khoái.



Địch Thanh tự nhiên là cẩn thận, phải nhận áp lực cực lớn nên làm việc cũng phi thường cẩn thận, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm. Kết cục cùng với Nhạc Phi không sai biệt lắm, bị người nghi kỵ, bị văn thần buộc tội. Cuối cùng là bệnh chết nơi quê người.



Tuy rằng sau khi Địch Thanh bệnh chết, Nhân Tông đã truy điệu lễ ngộ cao nhất, nhưng ở trong giới văn nhân, Địch Thanh vẫn là một tên tiểu tốt. Bởi vậy có thể thấy, Tống triều trọng văn khinh võ đã đạt đến cảnh giới cao như thế nào.
Tống Ngọc Thần đi lên một bước, chắp tay nói: - Ngọc Thần bái kiến Nhị ca, tuy lâu rồi không gặp nhưng tài năng của Nhị ca vẫn như cũ khiến cho Ngọc Thần thán phục.



Lời này chính là nói với mọi người, mới vừa rồi xuất ra vế dưới không phải Lý Kỳ mà là Trịnh Dật.



Mạc Hành liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt mang theo một tia khinh thường.



Trịnh Dật đang muốn trả lời, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười ha hả, chỉ thấy Lý Kỳ tiến lên, kinh ngạc nói: - Trịnh Nhị ca, ngươi tới khi nào?



Người không biết xấu hổ chính là vô địch.



Các tài tử đều thầm mắng Lý Kỳ vô sỉ, đến lúc này còn muốn chống gượng.



Trịnh Dật cười nói: - Vừa tới không lâu.Người vây xem nghe Lý Kỳ nói như vậy, vẻ mặt đều mờ mịt.



Tống Ngọc Thần đảo mắt, cười nói: - Quan yến sứ, ta đây còn có một câu, nếu ngươi có thể đối được, ta sẽ tâm phục khẩu phục.



Lý Kỳ ha ha nói: - Buồn cười. Người có mặt, cây có da. Nhưng không ngờ Tống đại tài tử lại có thể vô sỉ đến cảnh giới này. Khâm phục, khâm phục.



Tống Ngọc Thần cả giận nói: - Ta vô sỉ như thế nào? Ngược lại chính là ngươi ấy, tự trong lòng ngươi hiểu rõ.



- Ta hiểu chuyện gì?Lý Kỳ vuốt vuốt hai tay, chỉ cần Trịnh nhị không nói tiếng gì, ngươi lập tức cắn ta ư. Hắn cười nói: - Tống Ngọc Thần này, luận quan phẩm ta cao hơn ngươi, luận chiều cao ta cũng cao hơn ngươi, luận diện mạo thì càng không cần phải nói. Dựa vào cái gì toàn là ngươi xuất đối, ngươi có biết xấu hổ hay không?



Tống Ngọc Thần nghiến răng nghiến lợi nói: - Được lắm, lần này vế trên ngươi ra. Vừa rồi ngươi giải vế trên của ta, bây giờ ta sẽ đáp trả lại.



Gã nói đến chỗ này, lại hơi có vẻ lo lắng liếc nhìn Trịnh Dật một cái.



Trịnh Dật cười nói: - Ta thề, việc này ta sẽ không nhúng tay vào.