Bắc Tống Phong Lưu

Chương 624 : Cò vé

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Vốn dĩ Lý Kỳ muốn chuyển trụ sở làm việc ngay tại chỗ, nhưng Đại hội thi đấu đá cầu sắp diễn ra hắn đành phải hoãn việc này lại, phải xử lý chuyện bên đó trước. Ngoài ra, hắn cũng để cho Tần phu nhân trước khi ký kết các hợp đồng của Túy Tiên Cư phải viết lại quy định một lần dựa theo quy định của tập đoàn, Đợi sau khi tập đoàn chính thức được thành lập sẽ thay đổi hợp đồng này.



Thực ra Đại hội đá cầu lần này chỉ có Đông Kinh thi đấu. Tổng cộng có 12 đội đăng ký dự thi, 8 đội dân gian, 4 đội còn lại đều thuộc về triều đình. 12 đội này sẽ tiến hành vòng đấu bảng, đấu loại, quyết định đội đứng đầu sẽ tham ra thi đấu với các quán quân trong cả nước.



Về tư tưởng đại hội thi đấu thế giới của Lý Kỳ, vì bây giờ các quốc gia vẫn còn phụ thuộc nhau cho nên hắn cũng chưa quyết định.Hai ngày trước khi trận đấu bắt đầu, mở màn là sòng bạc Hồng Vạn đã sớm định ra kế hoạch, Tề Vân Xã nhường 5 bàn. Lý Kỳ không hiểu đá cầu cũng không biết rốt cuộc thực lực của hai bên là thế nào cho nên buổi tối đã đi thương lượng chuyện này với Cao Cầu, Hồng Bát Kim. Cao Cầu rất khẳng định với hắn rằng 5 bàn là lựa chọn tốt nhất.



Cầu ca đã nói như vậy Lý Kỳ cũng chỉ biết tin tưởng ông ta, nhưng hắn vẫn không yên tâm vì tiền của người đặt cược phải chia phân tán, hắn lại tăng thâm mấy cách chơi nữa. Ví dụ như đoán điểm tổng số của trận đấu, đoán điểm từng hiệp đấu, đoán người ghi bàn đầu tiên...



Về tỉ lệ đặt cược, Tề Vân xã là 0.9, mã thị vệ là 0.95 tuy Tề Vân xã nhường 5 bàn nhưng tỉ lệ của nó vẫn phải thấp hơn Thị vệ mã. Vừa ra tỉ lệ cược này, cũng có thể nói ngươi phải đặt ít nhất cũng phải hơn 100 đồng chứ không thể đặt 1 đồng như vậy thì làm sao có thể trả lại ngươi được.



Trận đá cầu này là hoạt động đầu tiên của Đại Tống, cho nên trận mở màn trước của Tứ Quốc Yến rất được hoan nghênh chào đón, nhưng bây giờ trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn. Dù sao thì Tề Vân xã cũng nhường cho 5 bàn, không hề ít. Vì thế ở từ đầu phố đến cuối phố các công tử, tài tử, thương nhân cùng tụ tập thảo luận khả năng của hai bên. Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, càng nói càng rối không biết phải cược cho bên nào.



Hôm nay là ngày bắt đầu cuộc thi đấu, thời gian là xế chiều, địa điểm là sân trước của chùa Tướng Quốc. Nghe nói trước kia đó là sân đá cầu lớn nhất của thành Biện Kinh, bây giờ đã qua cải tạo chủ yếu là nhằm vào khán giả, bây giờ sức chứa có thể lên đến 3000 người. Xem như không nhỏ.Túy Tiên Cư.



Lý Kỳ giải quyết bữa cơm trưa xong đi đến trước cửa, Mã Kiều đánh xe ngựa đi đến, ngoài Mã Kiều ra thì tiểu tử Trần A Nam cũng đến. Cậu ta chủ yếu phụ trách quán rượu, ban ngày không có việc gì cho nên Lý Kỳ cũng muốn dẫn cậu ta đi quan sát thế giới một chút.



Lý Kỳ thấy thời tiết cũng khá đẹp sân đá cầu cách Túy Tiên Cư cũng không xa lắm. Nhân tiện hắn nói: - Mã Kiều, hôm nay không ngồi xe ngựa nữa. Hắn lại nói với Trần A Nam: - A Nam, dắt con lừa của cậu đến đây.



- Con lừa?Trần A Nam ngẩn người ra rồi cũng kịp phản ứng vội chạy về phía hậu viện.



Mã Kiều vui vẻ nói: - Phó soái, vậy thì có phải là tôi có thể được cưỡi ngựa không?



Lý Kỳ tức giận nói: - Đương nhiên là không được rồi, bây giờ ta phải đi gặp người khác.Ngươi cưỡi con tuấn mã còn ta cưỡi con lừa nếu để cho người ta nhìn thấy thì còn đâu là thể diện của ta nữa.



Mã Kiều bực bội ừ một tiếng nói: - Vậy tôi cưỡi gì?



- Đi bộ, dù sao con lừa của ta cũng đi chậm mà.Lúc này Trần A Nam đã dắt còn lừa đến, Lý Kỳ kinh ngạc nói: - A Nam, đây là con lừa của ta sao?


Quả nhiên là vậy. Lý Kỳ vừa nhấc tay liếc mắt nhìn mấy vị khách bên cạnh chỉ vào Hứa Lão Ngũ rồi quát: - Ngươi thật to gan, rõ ràng là ngươi trộm vé này của Cao Nha Nội.



Hứa Lão Ngũ đã ở được bên cạnh Cao Nha Nội thì đương nhiên y cũng có chút bản lĩnh, y sửng sốt lập tức hiểu ra nói: - Dạ dạ vé này là tôi lấy trộm của Cao Nha Nội. Bộ soái tôi biết sai rồi, tha cho tôi lần này đi.



Lý Kỳ không để ý dến y mà cầm vé đến trước mấy vị khách nói: - Mấy vị huynh đệ, thi đấu đá cầu không phải chỉ có 1-2 trận. Lần này không được xem thì lần sau chịu khó xếp hàng là mua được vé. Không cần phải tiêu phí tiền như vậy. Vé này vốn dĩ bao nhiêu tiền các ngươi trả bấy nhiêu đi.



Mấy vị kia nghe thấy hắn nói vậy liền mừng rõ nói:- Đa tạ Lý sư phó, đa tạ Lý sư phó.



Trong nháy mắt Lý Kỳ đã bán hết số vé.



Đợi mấy người kia đi rồi, Lý Kỳ cầm tiền đến trước mặt Hứa Lão Ngũ nói: - Cầm lấy.



- Ôi, tôi.



- Ta bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi.



Hứa Lão Ngũ tỉnh tỉnh mê mê nhận lấy tiền nhìn Lý Kỳ ngơ ngác.



Lý Kỳ nói:- Ngươi hãy nghe kĩ cho ta, lần này ta không so đo với ngươi nữa nếu có lần sau thì.... hừ....



Hứa Lão Ngũ vội nói: - Xin Bộ soái yên tâm lần sau tôi không dám nữa.



Lý Kỳ ừ một tiếng nói: - Sau này ngươi phụ trách giám sát, bao gồm cả giá vé. Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng nếu để cho ta biết còn bán được giá vé cao thì bọn họ bán bao nhiêu ngươi cứ bán từng ấy cho ta, hiểu chưa?



- Hiểu rồi, hiểu rồi.



- Cút đi.Coi như y được đại xa vội đứng lên chạy lảo đảo.