Bắc Tống Phong Lưu

Chương 639 : Cô bị tẩu hỏa nhập ma rồi

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Có câu mở đầu rồi, Lý Kỳ bắt đầu đi vào dẫn dắt tình tiết, vẫn giống như lúc đầu, nội dung truyện không có gì thay đổi. Hắn cũng không có đủ kiên nhẫn mà đi thay đổi lại. Thứ hắn thay đổi duy nhất là bối cảnh, triều đại nào, một vài địa danh, tên các nhân vật lịch sử... ví dụ triều Nam Tống được sửa thành Nam Minh, nước kim được đổi thành Dâm quốc, à không.... là Ngân quốc, Nhạc Phi được đổi thành Nhạc Thiên, tên địa danh thì được thay thế bằng những tên địa danh sau này, nhưng thực sự là không thể thay đổi được. Ví dụ ý nghĩa của tên Quách Tĩnh và Dương Khang, hắn cũng đã từng trực tiếp nghĩ đến.



Đúng lúc hắn đang nói hăng say, một tiếng bộp vang lên, làm ngắt lời hắn.



- Thực là tức chết đi được, không viết nữa.Lý Kỳ nao nao, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phong Nghi Nô khoanh tay lại trên bàn, mặt quay sang một bên, làm bộ dạng tức giận. Nhưng do tức giận mà mặt ửng đỏ,lại khiến người ta bị mê hoặc vô cùng.



Lý Kỳ không chống cự được sự quyến rũ đó cứ ngây người ra, hắn không thể thôi nhìn Phong Nghi Nô, buồn bực nói: - Sao cô lại không viết nữa?



Phong Nghi Nô hừ một tiếng, nói: - Ngươi rõ ràng là cố ý nghĩ ra một câu chuyện để chọc tức ta.



Toát mồ hôi, nha đầu nhà cô cũng quá là ích kỷ rồi, ta đâu có rảnh như thế, Lý Kỳ đảo mắt, tức giận nói: - Ở đâu ra cái kiểu nói này vậy?Phong nghi nô tức giận nói: - Cái bà Bao Tích Nhược này thật là khiến người ta tức điên lên, may mà bà ta còn biết lễ nghĩa, không ngờ lại ngu muội bất kham như vậy, bị cái gì mà Vương gia nước Kim đùa bỡn trong lòng bàn tay, liên lụy đến cả 2 nhà Quách Dương, vậy là hết rồi. Thế nhưng phu quân bà ta chết chưa được bao lâu lại vì một câu khen ngợi đơn giản của kẻ thù mà đã vui mừng khôn xiết đến chết mê chết mệt rồi. Như ta thấy, bà ta còn không bằng thôn phụ Lý Bình, thật là khiến người ta tức chết được



Toát mồ hôi, ra là vì chuyện này, Lý Kỳ nhất thời toát mồ hôi lạnh, nói: - Phong đại mỹ nhân, đây chỉ là 1 câu chuyện thôi mà, cô việc gì phải nghiêm túc vậy?



Phong nghi nô hừ nói: - Ta mặc kệ, nếu ngươi không thay đổi, là ta không viết nữa, ngươi tìm người khác viết đi, ta đỡ phải nghe những điều phiền não.



Grừ.. Nữ nhân này thật là không biết lý lẽ, khiến người ta đau đầu quá, Lý Kỳ rầu rĩ nói: - Sửa làm sao được, truyện thì được bắt đầu từ đây, cô bảo ta sửa lại thế khác nào bắt ta phải nghĩ lại lần nữa.



Phong Nghi Nô nói: - Chuyện này nếu mà viết ra, chắc cũng không có ai xem, nam nhân các người thật biết đùa cợt phụ nữ, nghĩ ra một câu chuyện cũng khiến nữ nhân bị tội. Nàng ta càng nói, càng phẫn nộ, cứ như là nàng ta còn chịu nỗi oan ức còn lớn hơn cả Bao Tích Nhược.



- Này này này, nói chuyện nên chú ý chút, cẩn thận ta tố cáo cô nói xấu đấy.Lý Kỳ biết tính tình Phong Nghi Nô tương đối cáu kỉnh, đành phải bất đắc dĩ giải thích nói: - Phong Nương Tử, Thực ra câu chuyện này của ta đã làm tốt hơn hiện tại 1 vạn lần rồi. Nếu như đổi làm Cao nha nội hoặc Vương nha nội, cô nghĩ Bao Tích Nhược có thể kiên trì tới giờ không, chỉ e cô đã sớm hiểu được. Hắn nói xong lại chột dạ nhìn trái nhìn phải, sợ Cao Nha Nội kia đang nấp ở nơi nào đó nghe trộm. Nếu mà để y biết Lý Kỳ Kỳ đang nói xấu y trước mặt Phong Nghi Nô, thì chắc chắn sẽ liều mạng với Lý Kỳ một phen.



Phong Nghi Nô nghe xong, lại nhớ đến ngày đó ở Vương Tướng phủ, chút nữa bị Vương Tuyên Ân làm nhục, nỗi ấm ức lại trào lên,dường như Bao Tích Nhược trong truyện chính là mình, lại thấy mình còn không bằng cả Bao Tích Nhược. Rút cục thì bà ta vẫn có 1 người chồng vì mình mà chết và 1 đứa con sắp ra đời, mà viền mắt đỏ ửng, nước mắt lưng chừng.Làm gì vậy? Lý Kỳ thấy bộ dạng ấm ức của Phong Nghi Nô, như là bản thân mình đang bị hắn ức hiếp vậy, nếu như để người khác thấy được, thì thật là tình ngay lý gian, liền nhỏ giọng: - Phong Nương Tử, sao cô khóc vậy, chuyện của ta đâu có cảm động đến thế.
Lý Kỳ thấy xung quanh không có người, mới kéo tay Phong Nghi Nô, cười hi hi nói: - Phong Nương Tử, cô ta thà chọn 1 đầu bếp như ta, cũng không thèm chọn ngươi, có thể thấy ngươi quá kém cỏi. Có lẽ hắn và Vương Tuyên Ân đã đến mức như lửa với nước, nên vốn cũng không cần kiêng dè nhiều.



Vương Tuyên Ân sắc mặt xanh lét, nhưng khổ nỗi, ai bảo Lý Kỳ lại là khắc tin của đời y. hôm nay do chuyện yến vân, đến ngay cả cha hắn cũng có chút kiêng nể Lý Kỳ, huống chi là Vương Tuyên Ân y. Yhíp mắt nhìn 2 người, rồi hừ lạnh một tiếng, quay lưng rời đi.



- Tiểu tử, muốn chơi với lão tử à,nhà ngươi còn chưa đủ tư cách nhé.



Lý Kỳ nhìn theo bóng Vương Tuyên Ân, cười đắc ý, bỗng nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng vang lên cạnh mình: - Mọi người đều đi rồi, ngươi còn định suy tính bao lâu nữa?



- Cái gì bao lâu?



Lý Kỳ giơ hai tay lên, bỗng hai mắt mở to, kinh ngạc nói: -Âý, sao nhiều tay giơ lên vậy, hay là có ai đó nhét gì vào trong tay ta đây. Trong lúc nói, hắn mới nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái, dù sao cũng phải đòi lại tý lãi chứ. ây chà, quả nhiên là da thịt mềm mại.



- Vô liêm xỉ. Phong Nghi Nô rút mạnh tay về, lành lùng nói: - Ta rất hi vọng là trên đời này có môn cửu âm bạch cốt trảo.



Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Sao cô lại nghĩ như vậy?



Phong Nghi Nô trầm giọng nói: - Ta muốn học cửu âm bạch cốt trảo để cho tên Vương Tuyên Ân cả đời này không động được vào nữ nhi, còn có... Nàng ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Kỳ.Cô ta muốn làm gì? Lý Kỳ hít thật sâu rồi lập tức nói: - Vị nữ thí chủ này, lão nạp thấy sắc mặt cô lúc sáng lúc tối, khả năng là đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, lão giờ giờ phải dùng Ngự Nữ Tâm Kinh, à không... là Dịch Cân Kinh để hóa giải lệ khí ( sự độc ác) trong lòng cô.



- Dịch Cân Kinh? cái này không phải là kinh phật sao? lẽ nào bên trong cũng giấu võ công tuyệt học chứ?



- Đại tỷ, ta sai rồi còn không được sao?