Bắc Tống Phong Lưu

Chương 659 : Sợ hãi

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Liên tiếp ba ngày, nước Kim không phái người tới, dường như đã quên mất việc này.



Lý Kỳ và Triệu Lương Tự cũng biết, đối phương đang dùng chiến thuật tâm lý với mình, bên nào thiếu kiên nhẫn trước sẽ thua trận đầu, cho nên họ cũng không cấp, yên tâm ở lại trong dịch quán, nhưng bọn họ cũng không dám ra ngoài, chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ có người nổi giận.



Còn Triệu Giai kia hình như là kẻ thích bị ngược, người Kim càng lạnh nhạt với y, y lại càng vui, y còn hy vọng báo táp sắp tới còn mãnh liệt hơn, để cho sự khắc khổ đau đớn này khắc sâu vào tận trong xương tủy, tốt nhất là thiêu đốt một vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhà trong lòng.Từ khi ra đời, y đã được nhận ngàn vạn sủng ái, lại có văn tài thiên phú, lớn lên khôi ngô tuấn tú, tinh thông đủ cả cầm kỳ thi họa, đáng quý nhất, y là Vương tử đầu tiên thi đỗ Trạng Nguyên trong lịch sử, tuy cuối cùng vẫn bị Tống Huy Tông hủy bỏ, nhưng cũng đủ để chứng minh y tuyệt đối là một Vương tử tài hoa hơn người.



Ở quốc gia văn mạch thịnh hành như Đại Tống, đương nhiên y là cá gặp nước, lại được yêu thích vô cùng, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ chịu thất bại, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.



Nhưng ở đây, những ưu điểm đó hoàn toàn không có chỗ phát huy. So với mấy con trai của Hoàn Nhan A Cốt Đả thì kém cỏi hơn nhiều, ai cũng có lập công lao hãn mã vì mở mang bờ cõi, còn Triệu Giai y dựa vào cái gì mà so sánh với bọn họ? Có lẽ chính y cũng không chắc chắn nữa, không biết dựa vào cái gì mà so với Hoàn Nhan Tông Vọng.Với một kẻ kiêu ngạo từ trong xương như Triệu Giai chưa từng bị thất bại, một khi gặp được thất bại nặng nề, hoặc là hoàn toàn thua phục, cứ như vậy mà trầm luân, luẩn quẩn trong lòng, hoặc là sẽ hổ thẹn mà đứng dậy.



Hiển nhiên Triệu Giai chọn con đường thứ hai, nhưng y có thể kiên trì không vẫn không thể kết luận được. Vì Hoàng thất triều Tống ngoại trừ Thái tổ, Thái tông, chẳng còn ai có cốt khí, thực không hiểu nổi đọc bao nhiêu sách đi đâu cả.



Cho đến ngày thứ tư, nước Kim mới phái người đến đưa bọn họ vào trong thành, dịch quán trong đó cũng lớn hơn nhiều, năm trăm người cũng có thể chứa, còn mời bọn họ hôm sau tham gia yến hội, nhưng về chuyện đàm phán, bọn họ vẫn không đề cập tới.



Dùng mông cũng nghĩ ra được đây là Hồng Môn Yến.Sáng hôm sau.



Hột Thạch Liệt Bột Hách hoàn toàn vô trách nhiệm cuối cùng đã xuất hiện, lảm nhảm mấy câu vô nghĩa với đám người Triệu Lương Tự, sau đó dẫn đám người Lý Kỳ tới nơi tổ chức yến hội.



Được khoảng chừng một bữa cơm, mơ hồ có tiếng chém giết vang lên ở phía trước.



Lý Kỳ đưa mắt nhìn lịa, chỉ thấy xa xa mù mờ hơi nước, trên một khoảng đất trống xếp lần lượt chỉnh tề từng hàng lều vải lớn, ăn bánh bao với Triệu Giai mấy ngày liền, Lý Kỳ thấy cái thứ màu trắng này là thấy ghê ghê.



Tộc Nữ Chân này không phải dân du mục hoàn toàn như người Mông Cổ, vẫn quen ở lều trại, bọn họ căn cứ theo hoàn cảnh địa lý mà chọn cách ở lại. Yến Kinh có phủ đệ xa hoa như vậy, Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng không thể nào ở trong lều trại, nhưng binh lính vẫn phải ở trong lều, không ngờ mảnh doanh địa kia chính là giáo trường của quân Kim.



Thiết yến ở giáo trường, thực sự là có lòng Tư Mã Chiêu rồi. Ai nghe qua cũng biết.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.



Dường như Hoàn Nhan Thịnh này không vội mời bọn họ vào, ánh mắt nhìn sang Lý Kỳ, ha hả nói: - Vị tài tuấn này chắc hẳn là Kim Đao Trù Vương đại danh đỉnh đỉnh?Lý Kỳ chắp tay: - Không dám nhận, không dám nhận. Tại hạ Lý Kỳ.



Hoàn Nhan Thịnh cười ha ha: - Nghe đại danh đã lâu, hôm nay được gặp thực vui mừng vô cùng. Ồ, Thiên Hạ Vô Song của ngươi quả thực là không có loại rượu nào có thể sánh bằng, ta và Hoàng huynh đều rất thích. Hoàng huynh ta còn nói, rượu này rất xứng với bốn chữ Thiên Hạ Vô Song.



- Quá khen, có thể được Hoàng đế quý quốc và Am Ban Bột ưu ái như vậy cũng là vinh hạnh của loại rượu này.



Hoàn Nhan Thịnh nghe vậy bật cười ha hả.Hoàn Nhan Tông Bật đột nhiên nói: - Ta có nghe nói Nam triều các ngươi còn có Mã Phó Thống soái gì đó, nghe nói là chuyên môn huấn luyện binh sĩ.



- Đúng vậy.



Hoàn Nhan Tông Bật chỉ ra giáo trường: - Nếu vậy, không ngại chỉ giáo chúng ta một chút chứ? Ta sẽ chăm chú lắng nghe.



- Tứ Thái tử chê cười rồi, ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.



Hoàn Nhan Thịnh khoát tay: - Ai, Kim Đao Trù Vương không cần khiêm tốn, coi như tỷ thí với ta một chút, ta cũng rất muốn xem thử cao kiến của ngươi.



Hoàn Nhan Tông Bật đột nhiên lên tiếng: - Nếu là luận bàn, không bằng như vậy đi, dù sao hiện giờ vẫn còn sớm, ta và ngươi cùng tỉ thí một phen, thế nào?



Các đại thần nước Kim đều đồng ý, còn sứ đoàn triều Tống đều có vẻ ngại ngần, về khí thế đã bị bọn họ áp đảo hoàn toàn.



Trời ạ, xem ra bọn họ đã có chuẩn bị, Lý Kỳ ngượng ngùng cười: - Không biết Tứ Thái tử muốn so cầm kỳ thi họa hay thi từ ca phú