Bắc Tống Phong Lưu

Chương 668 : Đàm phán (thượng)

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


Liên tiếp hai ngày, Kim quốc kia đều không phái người đến, nhưng "Quy công" lại nhiều lần mang thiếu nữ đến, còn một ngày đổi một cô, ai cũng rất xinh đẹp, nhưng đều bị Lý Kỳ cự tuyệt.



"Quy công" kia lần đầu gặp phải một ngoại sứ chính trực như vậy, phải biết rằng những thiếu nữ này là phúc lợi của ngoại sứ, từ trước tới giờ mọi ngoại sứ đều ngóng trông giờ khắc này, những người không có địa vị kia còn không được hưởng quyền lợi này. Như Triệu Giai là Vương tử, gã còn có thể hiểu được, dù sao thân phận tôn quý, muốn nữ nhân nào mà không có, không hứng thú với những nữ nhân ở đây cũng còn hiểu được. Nhưng kiểu của Lý Kỳ thi hắn lần đầu tiên gặp được, trong lòng bắt đầu hoài nghi Lý Kỳ không biết có phải bị "Bệnh" trong người không. Điều này nếu để cho Lý Kỳ biết rồi, thế nào cũng cho hắn vài cái bạt tai.Nhưng hai ngày chờ đợi khiến Triệu Giai có chút không nén được tức giận, ngày nào cũng đều đến gặp Triệu Lương Tự, nhưng y cũng là lần đầu gặp tình huống này, vậy nên không biết làm như thế nào là tốt, muốn phái người đi hỏi thăm, nhưng việc này chủ ý do A Cốt Đả, hỏi thăm thế nào được.



Lý Kỳ lại có vẻ thảnh thơi, trước kia khi hắn cùng nhạc phụ học buôn bán cũng không ít lần tham gia đàm phán, có chút thời điểm phải có việc cầu người, có lúc cần cầu cạnh người ta, đối phương cũng thường xuyên dùng chiêu này để "tiếp đãi" hắn.



Có câu, tiếng trống đầu làm tinh thần hăng hái, thêm lần nữa thì bải hoải, lần thứ ba là kiệt sức.



Lý Kỳ biết rằng Hoàn Nhan A Cốt Đả kia chỉ muốn giảm bớt nhuệ khí của đối phương, nhân tiện thăm dò điểm mấu chốt của bọn họ, nếu biểu hiện của họ càng sốt ruột, thì càng bất lợi với bọn họ.



Mãi đến buổi chiều ngày thứ ba, Hoàn Nhan A Cốt Đả mới chính thức phái người đến báo cho bọn họ biết, sáng ngày mai đi ra Châu phủ quan nha để trao đổi về chuyện Yến Kinh.



Như thế cuối cùng cũng khiến Triệu Giai, Triệu Lương Tự thở phào nhẹ nhõm.



Sáng sớm ngày thứ hai, sứ đoàn Tống triều trùng trùng điệp điệp hướng tới phủ nha xuất phát.



Đợi đến lúc bọn họ đi vào phủ nha, Hoàn Nhan A Cốt Đả và các thành viên cốt cán đã tề tựu đầy đủ, Hoàn Nhan Thịnh, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Bật và các triều thần Kim quốc đều đến tham dự, đội ngũ rất là hung hậu.Hai bên tiến hành thi lễ chào hỏi lẫn nhau rồi đều nhập tọa.



Hoàn Nhan A Cốt Đả tất nhiên là ngồi trên ghế cao, Hoàn Nhan Thịnh và Hoàn Nhan Tông Vọng phân ra ngồi hai cánh tả hữu, Hoàn Nhan Tông Bật và các đại thần liên can tọa ở bên trái.



Sứ đoàn Tống triều tọa ở bên phải.



Bên mỗi người đều đi theo một quan phiên dịch. Bố trí vô cùng hoàn thiện.




Triệu Lương Tự biết rằng lời này của bọn họ không giả, bởi vì lúc ấy quân Kim đích thật là đánh tới Yến Sơn liền ngừng lại, cũng không tiến thêm một bước nào, có thể thấy được họ còn thủ minh ước, hơn nữa việc này liên lụy đến Đồng Quán, quan hệ của họ và Đồng Quán không phải là ít, nhất thời phải cẩn thận, không dám nói linh tinh.



Ngồi ở một bên giả bộ câm điếc nửa ngày rồi, Lý Kỳ xem ra Triệu Lương Tự không còn lời nào để nói nữa, thầm nghĩ, làm cái quái gì thế, vừa mới bắt đầu mà, ngươi sẽ không nhận thua như vậy chứ. Không thể thế được, tô thuế đất đó là việc không có cách nào khác, nếu tiền cũng phải chịu nữa thì không được rồi. Đến lúc đó tên hôn quân Tống Huy Tông kia chắc chắn sẽ tăng thuế để bù lại số tiền dâng cho Đại Kim, dân chúng Đại Tống còn chưa kịp ngẩng đầu lên từ lần tăng thuế trước, làm thế nào để có thể thoát được đại nạn này, xem ra ta đây phải ra tay giúp y nghĩ cách rồi. Hắn bỗng nhiên ha hả mỉm cười hai tiếng, trong giọng nói tràn đầy ý khinh thường.



Âm thanh không lớn, nhưng tại tình hình đang nghiêm túc thế này thì nghe thật chói tai.



Hoàn Nhan A Cốt Đả vẫn luôn chú ý hắn, cười hỏi: - Không biết Lý đại phu cớ gì cười như vậy?



Lý Kỳ liền đứng dậy, cất cao giọng nói:- Ta từng nghe nói, Đại thánh Hoàng đế Bắc triều một trang nhân kiệt, hùng tài vĩ lược, quật khởi đông bắc bạch sơn hắc thuỷ kia, không gì không đánh được, bách chiến bách thắng, chỉ dựa vào mấy ngàn binh mã mà làm đảo điên sự thống trị tàn bạo của người Khiết Đan, thực là anh hùng.



Triệu Giai vừa nghe Lý Kỳ bắt đầu buông lời nịnh nọt, trong lòng yên tâm trởi lại.



Hoàn Nhan A Cốt Đả mặc dù rất phòng bị đối với Lý Kỳ, nhưng nghe hắn nói những lời này, vẫn không khỏi khẽ mỉm cười, sắc mặt có phần đắc ý, đây đều là lời nói thật nha!



Bọn người Kim kia cũng đều biểu hiện vô cùng kiêu ngạo.Ai ngờ, Lý Kỳ bỗng nhiên xoay chuyển lời nói: - Tuy nhiên. Hắn nói đến chỗ này, bỗng nhiên ngừng lại.



Hoàn Nhan Tông Bật trợn mắt nói: - Tuy nhiên chuyện gì?



Mẹ kiếp! Giọng điệu ngươi như vậy, nếu lão tử trả lời ngươi, thì lão tử chắc ăn một chày gỗ rồi. Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, dường như mình nói sai, lắc đầu, nói: - Không có gì, không có gì, ta muốn nói đã nói xong rồi.



Lại dùng chiêu này? Triệu Lương Tự liếc nhìn Lý Kỳ, trong lòng cũng là vô cùng lo lắng, đây không phải là địa bàn của mình nha, mà là ngươi đi đàm luận với hoàng đế của người khác, nếu một câu không nói đúng, thì người sẽ rơi đầu đấy.