Bắc Tống Phong Lưu

Chương 678 : Nguy cơ tiềm ẩn

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


Kỳ thật sự khác biệt giữa minh quân và hôn quân rất đơn giản. Một kẻ thì luôn nghĩ sẽ vì nhân dân cả nước mà phục vụ; kẻ còn lại thì cả ngày chỉ nghĩ làm sao khiến nhân dân cả nước phục vụ cho y.



Phục vụ và bị phục vụ, căn bản là vô cùng khác biệt.



Hiển nhiên, Hoàn Nhan A Cốt Đả thuộc loại người trước, còn Tống Huy Tông rõ ràng là thuộc loại người sau.



Ngày đó, sau khi Lý Kỳ trở về, cũng không hề đem tin này nói cho Triệu Lương Tự và Triệu Giai, bởi Hoàn Nhan A Cốt Đả trước khi đi đã nói với mình rằng, ngày thứ hai ông ta sẽ đàm phán lần cuối cùng về chuyện Yến Vân.Hôm sau.



Sứ đoàn Tống triều lại đi đến phủ nha, cùng đại diện của Kim quốc tiến hành bàn bạc.



Tuy rằng sự tình cơ bản đã được xác định, nhưng quá trình đàm phán cũng không hề lạc quan hơn, đại thần bên Kim quốc bắt đầu đặt câu hỏi về việc Đại Tống giúp Kim quốc kiến thiết nền kinh tế như thế nào.



Mà bên Tống triều, ngoại trừ Lý Kỳ ra, thì những người còn lại thật sự đến cái beep cũng không hiểu,Lý Kỳ giúp bọn họ giải quyết một ít vấn đề mấu chốt, còn mấy vấn đề còn lại, hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi hắn cũng không chắc là có thể thuyết phục được Tống Huy Tông, nên nhất định phải cần Triệu Lương Tự thay mặt Tống Huy Tông cam đoan, vậy liền có thể giảm bớt áp lực trên người hắn.Rất rõ ràng, Lý Kỳ và Hoàn Nhan A Cốt Đả cùng xướng thành hai bè, mục đích là để giảm bớt những trở ngại trong sự thu hút đầu tư của Lý Kỳ. Dù sao, bên Tống triều kia hiện gian thần đang đứng đầy một phòng. Lý Kỳ tuy rằng đã tận lực tránh tổn hại đến lợi ích của bọn họ, nhưng công trình mênh mông như thế nhất định sẽ liên lụy tới trung tâm lợi ích của họ. Nhưng nếu có Kim quốc ở bên cạnh tạo áp lực, như vậy sự việc liền tiến hành dễ dàng hơn.



Trận này đàm phán có thể nói là lề mề, kéo dài từ lúc mặt trời mọc cho đến khi nó lặn, Triệu Lương Tự nửa đường mệt mỏi còn trốn ra sau, thừa lúc không có ai mà díp mắt lại, tất nhiên, y cũng đã ra mặt đảm bảo rất nhiều chuyện.



Sau cuộc đàm phán, hai bên Tống Kim đều toàn thân mệt lả, Hoàn Nhan A Cốt Đả thiết yến chiêu đãi đám bọn hắn.Trên yến hội, nhóm đại thần bình thường hồi nãy tưởng chừng như đều hóa điên rồi. Buông ra dự tính trong lòng, thỏa thích hưởng lạc, nói chuyện đều là rống lên, dùng bát để uống rượu, hơn nữa bên cạnh mỗi người còn có một quan kỹ bồi rượu. Màn yến hội này quả là xa hoa, lãng phí đến cực điểm



Sau khi kết thúc yến hội, đã là canh ba.



Hoàn Nhan Tông Vọng treo nụ cười trên mặt trở lại phủ đệ, nhưng vừa mới đạp cửa phòng đi vào, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo. Bàn tay tráng kiện đem toàn bộ chén rượu trên bàn quét xuống đất.



Rắc...rắc.... Một loạt âm thanh đổ vỡ vang lên.



Không phải y không vừa lòng với kết quả đàm phán ngày hôm nay, mà là y đã đi theo phụ thân Nam chinh Bắc chiến hơn mười năm, phụ thân vẫn luôn coi trọng ý kiến của y; chưa bao giờ giống như cuộc đàm phán hôm nay, Hoàn Nhan A Cốt Đả gần như không hề để tâm đến ý kiến của y.



Loại cảm giác này giống như khi ngươi đang là người đầu tiên có tên trong danh sách diễn viên chính lại lập tức rớt xuống làm nhân vật phụ đấy, điều này làm y khó có thể chấp nhận.




- Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Hoàn Nhan Tông Hàn mày rậm giương lên, một tia lạnh lùng chợt lóe trong mắt, nói: - Một khi đã như vậy, người kia nhất định không thể lưu lại.



Hoàn Nhan Tông Vọng cả kinh, nói: - Ngươi đừng có mà làm loạn.



Hoàn Nhan Tông Hàn cười lạnh một tiếng, nói: - Nếu ngươi sợ hãi, thì ta đây sẽ ráng sức đảm đương là được.



- Ai bảo ta sợ?Hoàn Nhan Tông Vọng rốt cuộc nhịn không nổi, đột nhiên đứng lên nói: - Ta chỉ hận không thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn.



Hoàn Nhan Tông Hàn khóe miệng lộ ra một tia đắc ý, tiến lên vỗ vỗ bờ vai y, cười ha ha nói: - Đây mới là Hoàn Nhan Tông Vọng mà ta biết chứ. Ngày sau khi vó ngựa sắt của Kim quốc tràn xuống phía Nam, hạng người nào mà không có. Hơn nữa đống của cải thu về, so với cái thứ kiến thiết kinh tế chó má này còn dùng được hơn.



Hoàn Nhan Tông Vọng cười gật đầu, nhưng y vốn làm người khá cẩn thận, bèn nói: - Tuy nhiên việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn



- Ta đã biếtLại nói đến sứ đoàn Tống triều bên kia. Bởi vì sự việc khá bất ngờ, nên Triệu Lương Tự liền quyết định ngày thứ hai chuẩn bị khởi hành về nước, nhanh chóng đem kết quả đàm phán báo cho Tống Huy Tông biết, để có thể mau chóng thi hành quyết định xuống dưới. Bởi sẽ không bao lâu sau, Hoàn Nhan A Cốt Đả sẽ phái người đi Biện Kinh chứng thực việc này.



Sáng tinh mơ.



Phía trong dịch quán truyền đến từng trận ồn ào.



Lý Kỳ ngồi dưới tàng cây, ngáp liền mấy cái, hai mắt vô thần nhìn đám hạ nhân đem một rương tư trang lớn xếp lên xe. Đêm qua vì Lý Kỳ và Da Luật Cốt Dục đều vô cùng hưng phấn, cho nên lại hung hăng chiến đấu kịch liệt, làm cho giấc ngủ vô cùng không đủ.- Ôi, Lý Kỳ, vị kiều thê của ngươi đâu rồi.



Triệu Giai thoắt cái bu tới, thấy Lý Kỳ vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên trong lòng hiểu được, y cười xấu xa mà hỏi.



Động đất? Hâm mộ sao? Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vẫn còn đang gây rối ở trong phòng, một lát nữa sẽ tới. Nữ nhân a, chính là hơi phiền toái một chút, nhưng những nam nhân như chúng ta hẳn là sẽ thấu hiểu.



Vừa dứt lời, phía sau hắn chợt vang lên một thanh âm êm tai: - Phó soái, người tìm ta?- Ôi má ơi Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, giật bắn cả người, sợ hãi hô lên: - Các hạ, ngươi là ai thế?