Bắc Tống Phong Lưu

Chương 683 : Bỏ quan theo thương

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


Lời Lý Kỳ nói ra có lẽ đã làm kinh động lòng người, dĩ vãng đều là lúc tình hình khiến hắn bị áp lực lớn mới chọn theo hướng này. Còn bây giờ chính là lúc lấy thưởng, đúng lúc này hắn bước ra như vậy, quả thực khiến người ta thấy khó hiểu.



Triệu Lương Tự và Triệu Giai ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại đồng thời nhìn Lý Kỳ, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.



Lý Kỳ cúi đầu thể hiện hết vẻ sẵn sàng nhận chết lại càng khiến người ta thêm hiếu kỳ.



Kỳ thực Tống Huy Tông sớm đã nhận được tin của Triệu Lương Tự cho người mang tới rồi, đang chuẩn bị luận công ban thưởng. Nhưng Lý Kỳ này vừa tới đã liền thỉnh tội rồi, điều này khiến ông ta thấy hơi lúng túng.Vương Phủ, Bạch Thì Trung và hàng ngàn trọng thần cũng đều không hiểu Lý Kỳ đang chơi trò gì, trong lòng đều cảm thấy hoài nghi.



Hồi lâu, Tống Huy Tông mới phản ứng lại, nhíu mày: - Không biết ái khanh có tội gì?



Mịe nó chứ, ta còn tưởng ngươi câm rồi chứ. Lý Kỳ thở dài nói: - Hoàng thượng, vi thần nhất thời đầu óc nóng lên, không làm chủ được, hứa với nước Kim sẽ đem một triệu tiền quan địa đó đổi sang cho thương nhân Đại Tống ta đi đầu tư nước Kim, thật là đáng tội chết. Nhưng chuyện này đều do một mình vi thần tự chuộc họa, vi thần nguyện dốc sức gành vác chịu tội.



Tống Huy Tông càng nghe càng hồ đồ, nói: - Đây là chuyện tốt mà.Trong lòng Vương Phủ nóng lên, nhìn thấy thành công gần ngay trước mắt, không ngờ tới bước này, Lý Kỳ lại quay lại đi con đường riêng, trong lòng cũng không biết rốt cuộc hắn có ý gì? Liền đứng ra cao ngạo nói: - Hoàng thượng nói đúng, Lý đại phu, ngươi làm như vậy không những giảm nhẹ áp lực tài chính nước nhà, cũng không để Hoàng thượng thất tín với lê dân. Hơn nữa, còn có thể tăng thêm tình hữu nghị với hai nước Tống Kim, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là giúp Đại Tống ta thu phục được vùng đất Yến Kinh. Đây là hành động được, sai ở chỗ nào?



Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Vương ái khanh nói có lý, đây vẫn là chuyện tốt rất lớn, có tội gì?



Không hổ là Vương Phủ, tài ăn nói hay như vậy, chỉ đôi lời đã nói được hết công lao của ta rồi, quả đúng là một tay tranh công số một. Lý Kỳ thở dài, nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, khi đó vi thần cũng đã nghĩ như vậy, nhưng khi trở vể, vi thần mới phát hiện vi thần hoàn toàn sai rồi. Nếu cho vi thần thêm cơ hội nữa, vi thần tuyệt đối không mở miệng.



Tấm tâm tình tốt của Tống Huy Tông đã bị Lý Kỳ phá vỡ, nhíu mày nói: - Được được được, ngươi luôn mồm nói xin thỉnh tội, vậy ngươi nói xem ngươi phạm tội gì?



Lý Kỳ nhìn quanh một lượt, cúi đầu ủ rũ nói: - Xin hỏi Hoàng thượng đã biết định ước giữa chúng ta và nước Kim tạm thời định ra chưa?



Tống Huy Tông gật đầu nói: - Triệu đại phu đã nói rõ trong thư gửi Trẫm rồi.Lý Kỳ lắc đầu, thở dài: - Kỳ thực kỳ thực kế hoạch này căn bản không thể hoàn thành được.



Mọi người nghe xong, sắc mặt kinh sợ.


- Tính mệnh du quan, thần cũng là bất đắc dĩ mà làm.



- Ngươi ngươi thật là một gian thương không hơn không kém.



- Đa tạ điện hạ quá khen.



- Ách ta cũng chẳng nói được gì.



Tống Huy Tông cũng có chút tức giận với những người này, việc chính thì không lên tiếng, mà cứ lấy chuyện vụn vặt ra để nói ở đây. Hôm nay ông một lòng chỉ muốn thu phục Yến Vân, lập lên công lớn cho Hoàng đế triều Tống, thấy chuyện này sắp đại công cáo thành, ai dám ngăn cản sự phát triển của chuyện này vào lúc này? Điều đó không nghi ngờ gì nữa là kẻ thù lớn nhất của ông.



Vương Phủ bỗng đứng lên nói: - Hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện Yến Vân đã tiêu tốn quá nhiều thời gian và tiền bạc rồi. Nếu còn vẫn tiếp tục, e là sinh biến cố. Còn kiến nghị của Lý đại phu đưa ra đối với Đại Tống ta mà nói quả thực là không thể tốt hơn nữa rồi.



Tống Huy Tông gật đầu, nhìn quanh đám người bảo thủ Tống Mặc Tuyền, trầm giọng nói: - Các ngươi đã không còn lời nào để nói nữa, vậy thì đứng nói nữa, hãy nghe Lý Kỳ nói.- Tuân mệnh.



Quần thần đều đồng thanh nói.



Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói: - Lý ái khanh, nông là gốc rễ của Đại Tống ta, địa vị không thể dao động. Nhưng, Trẫm tin khanh nhất định có thể nghĩ được cách để lưỡng toàn kỳ mỹ.



Vã mồ hôi hột! Ngươi coi trọng ta như vậy! Lý Kỳ cảm thấy áp lực đã tăng lên, khóc lóc: - Hoàng thượng, vi thần đã biết tội, vẫn xin Hoàng thượng đừng làm khó vi thần.



Tiểu tử ngươi hành sự cẩn thận, nếu không nắm được điều gì, chuyện lớn thế này ngươi dám tự tiện làm chủ sao? Tống Huy Tông hận tới mức nghiến chặt răng lại, nhíu mày nói: - Nói linh tinh, kế hoạch này là ngươi đưa ra. Ngươi đương nhiên phải phụ trách, ngươi cứ việc nói là được, chỉ cần ngươi nói có lý, Trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.



Lý Kỳ cố ra vẻ do dự một lát, thấy Tống Huy Tông sắp giết người rồi, mới nói: - Hoàng thượng, vi thần cho là nâng cao địa vị của thương nhân không phải chính là làm tổn hại địa vị của nông dân. Hơn nữa, vi thần làm như vậy cũng không phải là cổ động nông dân đi buôn bán. Hoàn toàn ngược lại, vi thần thực sự là muốn khích lệ quan viên Đại Tống ta bỏ quan theo thương.



Câu này nói ra ở niên đại này, không thể nghi ngờ là một chuyện động trời, tất cả mọi người đều hoảng sợ.