Bắc Tống Phong Lưu

Chương 72 : Trai cò cắn nhau

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


- Chỉ là cái gì? Tần phu nhân vội hỏi.



Lý Kỳ lắc đầu: - Chỉ là trước đó tôi không ngờ tới điểm này. Nếu tôi biết trước Thái viên ngoại sẽ lợi dụng chao để công kích các quán ăn khác. Thì tôi đã nâng giá tiền lên rồi. Thật là quá nhân từ mà.



Ngô Phúc Vinh nghe xong, liền dở khóc dở cười, nói: - Lý công tử không cần phải quá để ý. Bí phương của món ăn mà bán được 1500 xâu, đã là trước nay chưa từng có rồi.



- Đúng vậy! Làm người phải biết đủ. Nhưng mà, ài!



Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn cảm thấy rất hối hận.



Tần phu nhân chứng kiến vẻ hối tiếc của Lý Kỳ, bất đắc dĩ lắc đầu: - Vừa nãy Lý công tử đã phân tích rất đúng. Hôm qua Trương viên ngoại tới đây đúng là vì bí phương của món chao.



Lý Kỳ cười khổ: - Thái viên ngoại đã sớm dự liệu điều này rồi. Cho nên lúc y mua bí phương của chao, liền cùng tôi ký kết hợp đồng. Trong hợp đồng có nói không cho phép bán bí phương cho người khác. Ngay cả phu nhân cũng không được.



- Cái gì? Còn có việc này? Sao lão hủ chưa nghe cậu nói qua? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc hỏi.



- Vậy à?



Lý Kỳ cười xấu hổ: - Chắc là do cháu quên mất.



Chuyện như vậy cũng có thể quên?



Ngô Phúc Vinh bó tay với hắn.




Ngô Phúc Vinh nghe xong, hai mắt sáng lên, vội gật đầu: - Không sai, chủ ý này rất hay.



Tần phu nhân khẽ gật đầu, lo lắng nói: - Chủ ý đúng là không sai, chỉ là Trương viên ngoại chưa chắc đáp ứng.



- Y nhất định sẽ đáp ứng. Phu nhân cứ nói chuyện tôi đã từng lập chứng từ với Thái viên ngoại cho y biết là được.



Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Sao không phải là công tử đi nói chuyện với y?



Lý Kỳ cười đáp: - Những chuyện như vậy, phải phu nhân mới được. Tôi còn chưa đủ phân lượng. Phu nhân đừng quên, hiện tại trên danh nghĩa tôi chỉ là một đầu bếp của Túy Tiên Cư. Tôi thấy ngay cả Ngô đại thúc cũng không đủ tư cách.



Ngô Phúc Vinh sao không biết Lý Kỳ đang nghĩ gì. Tuy nhiên điều này cũng hợp ý ông ta, vội gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy.



Tần phu nhân đầy vẻ lo lắng nói: - Nhưng tôi lo lắng



Nàng còn chưa dứt lời, đã Lý Kỳ cắt đứt: - Phu nhân không cần phải lo lắng. Dù sao ngày mai chỉ cần chú ý tới ba điểm, một là số lượng chao, hai là giá tiền, cuối cùng mới thời gian đưa hàng.



- Về số lượng chao, chỉ cần hắn chi tiền, nhiều ít không phải là vấn đề. Giá tiền ư, một cân chao ước chừng có mười lăm mười sáu miếng. Phỉ Thúy Hiên bán 250 văn một phần. Mỗi phần là mười miếng. Chúng ta liền bán cho y hai trăm văn một cân. Chúng ta giữ nguồn cung. Còn thời gian, chúng ta còn phải tới chỗ chú Trương Tam nhìn xem. Bất kể thế nào, phải bảo Trương viên ngoại kia chờ thêm mấy ngày. Thái viên ngoại vừa mới đưa tiền tới, dù sao cũng phải cho y nếm chút ngon ngọt. Đợi cho y đứng vững tại thành bắc, chúng ta lại bán chao cho Dương Lâu. Dương Lâu bị Phỉ Thúy Hiên chèn ép nhiều ngày như vậy. Một khi có chao, nhất định sẽ quy mô phản kích. Đến lúc đó trai cò đánh nhau, chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi.



Thật là mưu kế âm hiểm! Ngô Phúc Vinh nghe xong, mồ hôi liền đổ đầm đìa. Đồng thời cũng âm thầm may mắn. May mắn lúc trước thu lưu Lý Kỳ. Nếu không, hôm nay chỉ sợ có kết quả khác.



Tần phu nhân thấy làm như vậy có chút không hiền hậu. Liền quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Ngô Phúc Vinh. Thì thấy ông ta nhẹ gật đầu. Nhận được Ngô Phúc Vinh trả lời thuyết phục, Tần phu nhân mới nói: - Vậy cứ theo ý của công tử đi.