Bắc Tống Phong Lưu

Chương 686 : Cải cách (Hạ)

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


Sở sĩ triều Tống nổi tiếng trù phú, có một không hai trong các triều đại, trong đó sưu cao thuế nặng cũng là nguyên nhân quan trọng, chính bởi vì thu thuế khá nhiều, thu nhập tài chính đương nhiên cũng khá cao, Chu Hy đã từng gọi là cách bóc lột người dân từ cổ chí kim, triều này đều có. Ngoài ra, triều Tống còn lập lên vô số các loại thuế. Người đầu năm nay đều không thể lấy ví dụ rõ ràng được, gọi là không thể lan man, cũng không thể biết được nhiều. Còn thương nghiệp triều Tống tương đối phát đạt. Thương thuế lúc đó cũng được triều đình vô cùng coi trọng. Lý Kỳ muốn giảm thương thuế quay về thời kỳ Thái Tổ, kỳ thực là một thách thức vô cùng khó.



Cho nên, cho dù Lý Kỳ nói là ba hoa chích chòe, trong lòng Tống Huy Tông cũng có thái độ cẩn thận về chuyện này. Ông nhìn quanh quần thần một lượt, nói: - Chư vị ái khanh thấy thế nào?Tống Mặc Tuyền hiểu trong lòng Tống Huy Tông cũng không phải là rất muốn giảm thương thuế, liền đứng lên nói: - Vi thần không dám gật bừa.



Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói: - Không biết Tống ái khanh có cách nào không?



Tống Mặc Tuyền nói: - Vi thần cho rằng cách của Lý đại phu có chút hơi quá kỳ lạ. Hiện tại quốc khố trống rỗng, nếu lại còn giảm thương thuế, vậy đó chẳng phải là họa vô đơn chí sao? Ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho quốc khố.



Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Tống ái khanh nói rất có lý.Dừng lại một chút ông lại quay sang Lý Kỳ nói: - Lý ái khánh, khanh thấy thế nào?



Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Vi thần nghĩ Tống học sỹ ở nhà nhất định không phải quản tới sổ sách rồi.



Tống Mặc Tuyền giận nói: - Xin Lý đại phu đừng nghe nhìn lẫn lộn, ta ở nhà có quản sổ sách hay không có liên quan gì tới chuyện này?



Lý Kỳ cười nói: - Nhưng thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là tôi thấy Tống học sỹ không biết tính sổ sách, rõ ràng là một cuốn sổ đẹp, từ miệng ngài nói ra sẽ trở thành một cuốn sổ nát rồi.Tống Mặc Tuyền lần này đã có kinh nghiệm, không dám tùy tiện phản bác, cười lạnh nói: - Nguyện nghe cao kiến.



- Cao kiến cũng không dám nhận. Lý Kỳ khẽ lắc đầu, liền nói: - Đúng vậy, nếu bỗng nhiên giảm thương thuế, đối với quốc khố quả đúng là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng. Nhưng lại thế nào? Cũng còn tốt hơn là trực tiếp lấy một triệu ra chi cho nước Kim. Mặt khác, Tống học sỹ chớ quên, bước đầu tiên của kế hoạch chính là cải thiện hiện tượng quan vô dụng, chỉ cần làm tốt bước này, vậy thì quốc khố sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Tương tự như vậy, số thương thuế không đáng kể đó cũng chẳng thấm vào đâu.



Tống Huy Tông nghe hai người nói chuyện đều có lý, nhất thời không giữ được chủ ý, trầm trọng nói: - Độ chi sứ ở đâu?



Độ chi sứ này chính là tên đầu sỏ trong tam ty. Vai trò của nó chính là nắm giữ các con số tài phú thiên hạ, mỗi tuổi đều là có không của nó, chế ra xuất nhập của nó, để tính kế bang nước.



Một người đứng ra nói: - Có vi thần.



Người này tên là Lương Tích, chính là một trong ba Độ chi sứ đứng đầu tam ty. Vốn chuyện này không liên quan đến y ta nhiều lắm, nhưng y ta là người khá cẩn thận, hai bên tranh luận y ta đều không muốn đắc tội, cho nên vẫn chưa lên tiếng.Tống Huy Tông liếc mắt nhìn y, dường như cảm thấy không hài lòng về hành vi của y, thản nhiên hỏi: - Ngươi thấy thế nào về chuyện này?



Lương Tích chần chừ một lát mới nói: - Vi thần cho rằng Tống học sỹ và Lý đại phu nói đều có lý, quan trọng chính là ở chỗ Lý đại phu có thể giảm thiểu hiện tượng quan vô dụng hay không? Nếu có thể, vậy thì có thể giảm được áp lực của quốc khố. Nếu không thể, vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên, vi thần cũng không dám tùy tiện phán đoán ai đúng ai sai.



Nói nhiều như vậy, cũng bằng không, hai bên đầu không đắc tội.




- Chúc mừng!



Văn võ toàn triều đều chúc mừng Triệu Lương Tự.



Sau khi Triệu Lương Tự ứng đối với mọi người xong, liền quay sang Lý Kỳ nói nhỏ: - Ban thưởng này quả thực không dễ đâu.Lý Kỳ bật cười ha hả: - Triệu đại phu thứ lỗi, chuyện này đều là ta vì mọi người mà nghĩ, nếu không ngộ nhỡ đến lúc hỏi tội, chúng ta ngay cả nói cũng không nói được.



Triệu Lương Tự lườm hắn một cái, nói: - Dù nói như thế, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải báo trước với ta một tiếng, ta sắp bị ngươi hù chết rồi.



- Ha ha, ta nghĩ rằng Triệu đại nhân ngươi đã quen rồi.



- Ta bây giờ mới quen. Ôi, thôi thôi, chuyện này đã xong rồi, ta đi trước đây.



Lý Kỳ cười gật đầu, nói tiếp: - Không đúng đâu, chuyện này vẫn chưa xong, chẳng bao lâu nữa người Kim sẽ cho người tới.



Triệu Lương Tự nghe xong câu này, suýt nữa té ngã, tức giận nhìn Lý Kỳ, lại cười chua xót lắc đầu, bước đi ra ngoài.



Triệu Lương Tự vừa đi, Triệu Gia liền lặng lẽ đi tới, cười hì hì nói: - Lý Kỳ, chuyện này có ngươi, ta là lần đầu tiên thấy thủ đoạn cao minh như vậy, e là ngay cả Phạm Tướng đó và Thái Thái sư cũng đều không bằng ngươi.



Lý Kỳ cố ý ra vẻ sợ hãi nói: - Điện hạ, lời này không thể nói linh tinh được, khiêm tốn, khiêm tốn.



Triệu Giai cười ha hả: - Vậy ngươi tự khiêm tốn rồi, bổn vương đi trước.Lý Kỳ trợn trừng mắt nhìn, đang muốn rời khỏi, bỗng nghe thấy bên trên có tiếng nói tới: - Tiểu tử hay, ngươi quả đúng là biết chọc người khác, chờ đấy lão phu sẽ tính sổ với ngươi.



Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Thì Trung liền từ bên cạnh đi qua. Thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Bạch Thì Trung của phái bảo thủ này không nói gì, liền cười thành tiếng, thầm nhủ xem ra người quả đúng là đã làm thiệt thòi vị nhạc phụ đại nhân này của ta rồi.



Đúng lúc này, phía sau hắn lại có người nói: - Đại nhân sao lại bật cười?



Lý Kỳ quay đầu nhìn lên, nheo mắt cười nói:- Ồ, hóa ra là Tiểu Tần.