Bắc Tống Phong Lưu

Chương 700 : Bái sư

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


Hôm sau, trước cổng Tần phủ.



- Nhạc Phi, đến Học viện rồi phải nghe lời lão tướng quân, không được tùy tiện đó.



Đôi bàn tay chai sạn của Diêu Thị nắm lấy đôi bàn tay Nhạc Phi ân cần dặn dò.



Mấy ngày trước, Nhạc Phi đã đến Thần Vệ Quân báo danh, Lý Kỳ đã xếp cho y chức Giáo đầu kị xạ. Mặc dù còn trẻ, nhưng chiến tích vẻ vang đại chiến Tứ Thái tử của y đã truyền khắp thiên hạ, vì thế trong quân cũng không ai dám không phục. Hôm nay, Lý Kỳ dự định dẫn y đến Học viện bái Chủng Sư Đạo làm sư phụ, dù sao thì Triệu Giai hôm nay cũng đến, trùng hợp như vậy cũng tránh được phiền phức.Nhạc Phi gật đầu nói: - Mẫu thân, xin người cứ yên tâm, hài nhi quyết không gây phiền phức cho lão tướng quân.



- Ừ.



Diêu Thị gật gật đầu, lại hướng về Lý Kỳ nói: - Đại nhân, Nhạc Phi tính tình bướng bỉnh, nếu có phạm lỗi gì, ngài cứ trừng phạt thẳng tay, xin chớ nể nang gì cả.



Mẹ kiếp! Con trai bà là thần tượng của ta, đương nhiên là ta phải mở cửa sau cho y rồi. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo: - Diêu a di xin cứ yên tâm, cháu sẽ làm theo pháp luật.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.



Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại hướng đến Mã Kiều đang đứng một bên, nói: - Mã Kiều, ngươi đi cùng ta chứ?



Mã Kiều lắc đầu nói: - Phó soái, ngài từng đồng ý với ta cho ta nghỉ phép 1 tháng ở nhà với sư muội rồi còn gì.



Lý Kỳ khẽ hẵng giọng một tiếng, nói: - Nếu đã thế thì ngươi còn đứng đây làm gì?



Mã Kiều lập tức dịch chuyển người, kéo giãn khoảng cách với Lý Kỳ, nói: - Ta đang đợi sư muội.Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Sư muội ngươi còn có việc, ngươi đi theo cũng chẳng có gì vui đâu.



Mã Kiều gật đầu nói: - Vui chứ, vui chứ. Chỉ cần được ở bên cạnh sư muội thì chẳng gì vui hơn nữa.



Lý Kỳ nhất thời không biết nói gì cả.



Hai người Lý Kỳ và Nhạc Phi cưỡi ngựa đến trước cổng Thái Sư học phủ, vừa lúc gặp Triệu Giai cũng đến.



- Nhạc Phi tham kiến Điện hạ.Triệu Giai "ừ" một tiếng, đoạn chào Lý Kỳ một câu, rồi hướng về Nhạc Phi cười nói: - Nhạc Phi, ngươi cũng đến bái Chủng lão tướng quân làm sư phụ sao?



Nhạc Phi hăng hái gật đầu.



Triệu Giai cười ha ha nói: - Như vậy thì tốt. Chúng ta có thể cùng giúp đỡ nhau rồi.



Nhạc Phi chắp tay lại nói: - Nhạc Phi không dám.




Lý Kỳ thấp thỏm đi vào, nhìn quanh một hồi, nói: - Ừ, văn phòng của nữ nhân thật sạch sẽ.



Lý Kỳ đợi mãi chẳng thấy có phản ứng gì, bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phong Nghi Nô lạnh lùng ngồi trên ghế của nàng. Đoạn bẽn lẽn:- Phong Nương Tử, cô có nên chăng mời ta ngồi, rồi rót cho ta chén trà chứ?



Phong Nghi Nô đáp: - Mời ngồi, xin tự nhiên.



- Ạch.



Da mặt Lý Kỳ cũng không phải dán bằng giấy, đoạn ngồi chễm chệ vào chỗ Quý Hồng Nô, cười ha hả nói: - Rất tự nhiên, ta thích.



Phong Nghi Nô khẽ cau mày nói: - Còn mong Phó Viện trưởng tự trọng.- Cô hiểu nhầm rồi, thực ra là ta đang khen cách tiếp đãi khách của cô làm ta cảm thấy như ở nhà vậy. Lý Kỳ cười ha hả, tâng bốc: - Hôm nay trông cô thật rực rỡ mĩ lệ, đẹp tuyệt trần.



- Quá khen rồi.



Lý Kỳ chợt cau mày, nói: - Tuy nhiên



Phong Nghi Nô vội hỏi: - Tuy nhiên sao?



Xem ra dung mạo đúng là tử huyệt của nữ nhân. Lý Kỳ lắc đầu nói:- Tuy nhiên nếu Phong Nương Tử ngày nào cũng trang điểm như vậy, ta e Học viện này sớm phải đóng cửa.



- Nói vậy là ý gì?



Lý Kỳ thở dài, nói: - Nếu cô ngày nào cũng thế này, đám Âu Dương Triệt sao còn tâm trạng mà lên lớp, chắc chắn cả ngày cứ lởn vởn quanh cái Viện Nghệ thuật này, nhưng cũng phải nói lại rằng, đó là chuyện thường tình của con người, ta sao có thể trách bọn chúng được, thật là làm khó cho ta quá.



Phong Nghi Nô thấy hắn nói vòng vo một hồi, cũng là để ca ngợi vẻ đẹp của mình, trong bụng vui lắm, khóe miệng khẽ động, cố nén cười nói: - Hôm nay ta dạy học sinh cách trang điểm, vì thế mới ăn mặc thế này, lẽ nào Phó Viện trưởng đến là vì việc này sao?



- Đây chỉ là một việc, ta khi nãy vừa vào đây, đã nghe có người nói rằng có một vị tiên nữ mới tới Học viện ta, bèn muốn tới ngó nghiêng chút, không ngờ đó lại là Phong Nương Tử, thì ra cách gọi đó quả là chuẩn xác. Còn việc thứ hai



Nói đến dây, Lý Kỳ dừng lại chốc lát, rồi mới nói tiếp: - Ta muốn đến để hỏi một chút, không biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nữ thí chủ luyện đến cấp thứ mấy rồi?



Phong Nghi Nô lần này không nhịn nổi nữa, phá lên cười khúc khích, rồi ngay lập tức nghiêm mặt lại nói: - Cũng có chút tiến triển, mặc dù chưa thể lấy được cái thứ mọc trên cổ người, nhưng để cào rách mặt thì dễ như bỡn.Nàng nói xong đôi bàn tay bỗng biến thành hình móng vuốt, móng tay dài ngoằng, toát ra hàn khí rùng rợn.



Lý Kỳ vội lấy hai tay che mặt, hoảng sợ nói: - Cô chớ có làm liều đó, lão nạp còn phải dùng bộ mặt này đi hóa duyên nữa đấy. Thực ra, thực ra lão nạp chỉ muốn tới xem câu chuyện nữ thí chủ viết đến đâu rồi thôi?